*Diệu sắc vương cầu pháp kệ là Kinh nhân duyên của vua Diệu Sắc
Dịch thơ: “Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai
Cõi thế nhiều khổ não, đời người như sương mai
Vì yêu mà sinh sợ hãi, vì yêu mà sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên.” (Kim Cương Kinh)
Liễu Ngộ ngoái đầu nhìn lại nàng.
Trong mắt hắn là tâm tư phức tạp, chỉ tiếc Hành Ngọc cúi đầu, không chú ý tới điểm này.
Nàng chỉ có thể nghe thấy hắn lên tiếng, giúp nàng bổ sung cho những lời sau của Kệ Ngữ.
“Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố
Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố.”
Dịch thơ: Vì yêu sinh sợ hãi, vì yêu sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên. (Kim Cương Kinh)
–
Đi vào sương phòng, Hành Ngọc đến bên cạnh bàn rót cho mình một tách trà. Trà được pha trước khi ra ngoài, bây giờ đã nguội lạnh hết cả rồi. Hành Ngọc một ngụm uống hết một chén, cảm giác tâm tư được thanh tỉnh không ít.
Nàng không nghĩ lại về chuyện tình với Liễu Ngộ nữa, mà lấy tất cả những thư tịch về trận pháp trong nhẫn trữ vật ra, mở từng cái ra một.
Sau đó, Hành Ngọc ngồi xuống, bắt đầu chỉnh lý lại quy luật trận pháp.
Trận pháp có khó không?
Khó.
Hiện tại tu sĩ có thể được xưng là “chuyên gia trận pháp” ở Thương Lan đại lục, tính toán đầy đủ cũng không tới trăm người. Nhưng trận pháp không phải là không có quy luật tìm kiếm.
Giống như mật mã vậy, nó có vẻ lộn xộn, nhưng sau khi nghiên cứu, bạn sẽ thấy cách dùng của chúng là cố định.
Mà làm thế nào để tìm kiếm quy luật từ trong sự hỗn loạn không có trật tự này, đối với Hành Ngọc mà nói cũng không khó —— nghề cũ của nàng chính là những thứ này a. Nàng không tin trận pháp này còn khó hơn hệ thống xuyên qua thời không mà năm đó nàng nghiên cứu phát triển ra.
Năm đó, hệ thống xuyên không chính là do một tay nàng nghiên cứu ra từ đầu đến cuối đó.
Mấy ngày kế tiếp, Hành Ngọc đều vùi mình trong sương phòng nghiên cứu trận pháp.
–
Sau khi sa thải những thợ thủ công tìm được từ bắc thành, các Phật tu của Hàn Sơn Tự bắt đầu tuyển dụng thợ thủ công dưới chân núi.
Rất nhanh, tiến độ thi công Phật điện bị đình trệ lại được đẩy mạnh, bức tượng Phật bị ác ý phá hủy cũng dần dần khôi phục nguyên trạng dưới sự kiên nhẫn tu bổ của nhóm tiểu tăng.
Ngoại trừ làm những việc này ra, Liễu Ngộ còn làm không ít việc khác, cung cấp nhiều cơ hội việc làm hơn cho người dân Hoài Thành.
Hắn còn đề nghị Vô Nhạc Phương Trượng lấy danh nghĩa Hàn Sơn Tự mở thư viện, bên trong không dạy những thư tịch thi khoa cử như tứ thư ngũ kinh, mà dạy nông học, y học, toán học và các loại tạp học, thậm chí còn dạy cả nghề mộc, thêu thùa, vân vân —— dân chúng cảm thấy biết chữ đối với bọn họ vô dụng, vậy thì bắt đầu học từ một số môn học có thể áp dụng vào trong thực tế trước, đầu tiên là phổ cập tỷ lệ biết chữ rồi sau đó sẽ chậm rãi điều chỉnh.
Dĩ nhiên thư viện sẽ dạy học miễn phí, hơn nữa để đề cao tính tích cực của dân chúng đưa con cái của mình tới trường học, Liễu Ngộ còn đưa ra phúc lợi—— thư viện sẽ bao bữa trưa cho các học sinh, mỗi tháng học sinh có biểu hiện xuất sắc ở thư viện sẽ được nhận một túi gạo trần mang về nhà.
Có một câu tục ngữ gọi là “nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo”, thiếu niên mười mấy tuổi đang ở giai đoạn trưởng thành, nên sẽ ăn rất nhiều. Chỉ riêng việc hướng về bữa trưa ở thư viện, đã có không ít người đưa con mình đến thư viện đọc sách rồi.
Bởi vậy tin tức này vừa truyền ra ngoài, mới chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thư viện liền thuận lợi thu đủ số học sinh.
Bên này Liễu Ngộ tiến triển tốt, ngược lại Hành Ngọc bên kia lại lâm vào khốn cảnh.
Trận pháp cơ bản có thể quy nạp thành ba loại, nàng đã đúc kết ra quy luật bày trận của ba loại này. Nhưng phải vận dụng những quy luật này như thế nào, sáng tạo ra một trận pháp mới, đây mới là vấn đề nan giải chân chính bày ra trước mặt nàng.
Liên tiếp thất bại hơn hai mươi lần, Hành Ngọc xem như đã biết vì sao Liễu Hạc, Liễu Niệm không coi trọng nàng.
Có điều —
“Thất bại hai mươi sáu lần, có nghĩa là ta có hai mươi sáu trường hợp thất bại để nghiên cứu. Vẫn còn thời gian để tiếp tục thí nghiệm, ta không tin thất bại một, hai trăm lần mà vẫn không thể nghiên cứu ra.”
Kim thạch và Hạc thạch đều rất cứng rắn, bình thường tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm cũng không có biện pháp đánh tan chúng. Loại vật liệu này rất thích hợp lấy ra để thiết lập phòng ngự cho trận pháp.
Hành Ngọc đã nghĩ tới, đây là lần đầu tiên nàng tự mình tạo ra trận pháp nên yêu cầu cũng không cần quá cao, chỉ cần một trận pháp có thể ngăn trở được một kích toàn lực của luyện khí tầng mười là đủ rồi.
Dù sao trận pháp này làm ra chủ yếu là bán cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp.
Ngay khi Hành Ngọc chuẩn bị tiến hành thử nghiệm lần thử thứ hai mươi bảy, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gõ cửa.
Hành Ngọc ngồi bên cửa sổ, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra. Cửa sổ đẩy ra một chút, người đứng ngoài cửa đã đưa tay ra, giúp nàng nâng toàn bộ cánh cửa lên.
Vì thế Hành Ngọc liền thuận lợi nhìn thấy người đứng bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Hành Ngọc nâng má, cười khẽ hỏi Liễu Ngộ.
“Nghiên cứu có suôn sẻ không?”
“Không thuận lợi lắm.”
Liễu Ngộ nói: “Ra ngoài đi dạo một chút rồi lại về tiếp tục nghiên cứu đi.”
Nàng ấy đã không ra cửa bốn, năm ngày nay rồi.
“Thôi.” Hành Ngọc lắc đầu.
Nàng không thích ra ngoài đi dạo khi đang làm nghiên cứu.
Liễu Ngộ nhẹ giọng nói: “Vậy bần tăng đứng ở ngoài cửa sổ bồi Lạc chủ.”
Hành Ngọc cười cầm lấy thành quả nghiên cứu của mình, từ cửa sổ đưa ra ngoài: “Muốn xem không?”
Liễu Ngộ hiểu ý tiếp nhận, nghiêm túc lật xem.
Càng lật xem, hắn càng kinh ngạc.
Kỳ thật ở trong Tàng Kinh Các của Vô Định Tông, những thư tịch trận pháp tương tự như vậy cũng không ít. Nhưng chúng đều do những tu sĩ đắm chìm trong trận pháp nhiều năm viết ra.
“Thiên phú của Lạc chủ ở phương diện trận pháp thật khiến người ta phải tán thưởng.” Sau khi lật xem xong, Liễu Ngộ nhẹ giọng khen.
“Cứ khen ngợi ta nhiều đi.” Hành Ngọc nháy mắt trái với hắn, “Ta thích được nghe người khác khích lệ.”
Liễu Ngộ yên lặng.
Chẳng bao lâu, hắn bật cười: “Bần tăng đã khen ngợi xong rồi.”
Thiên phú trận pháp làm cho người ta tán thưởng, những chữ này đã đủ để khái quát rồi.
Hành Ngọc đưa ra phương hướng cho hắn: “Huynh cũng có thể đổi cách khen khác mà, ví dụ như khen dung mạo khí chất của ta, bằng không thì khen ta hôm nay mặc bộ váy dài này, hoặc là ta viết chữ cũng rất tốt.”
“Đừng náo loạn, nếu Lạc chủ cảm thấy nhàm chán, liền đi ra ngoài tản bộ đi.” Liễu Ngộ bất đắc dĩ.
“Tán gẫu với huynh sẽ chán chết mất.” Hành Ngọc thở dài một tiếng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu.
Liễu Ngộ đứng ở ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại mặc niệm Kinh Phật tu luyện.
Trong hai canh giờ kế tiếp, Hành Ngọc thất bại tám lần. Bất quá mỗi một lần thất bại đều có thu hoạch, nàng càng ngày càng hiểu được chất liệu Kim thạch cùng Hạc thạch, cũng tìm được nhiệt độ hòa tan tốt nhất của Xà thảo.
Chờ nàng phân tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện Liễu Ngộ đã không còn ở bên ngoài nữa.
“Đã nói là sẽ ở cùng ta, người đâu?” Hành Ngọc nói xong, đứng dậy nằm sấp trên bệ cửa sổ, vừa vặn thấy Liễu Ngộ khoanh chân ngồi dưới mép cửa sổ, nhắm mắt gạt niệm châu trong tay.
Nàng duỗi tay dài, sờ sờ đỉnh đầu Liễu Ngộ.
Trước khi hắn mở mắt ra, Hành Ngọc lại ngồi trở về, tiếp tục làm thử nghiệm của nàng.
Không biết từ khi nào, Liễu Ngộ chậm rãi mở mắt ra.
Hắn giơ tay lên, sờ đỉnh đầu của chính mình. Không tiếng động thở dài, Liễu Ngộ lại nhắm mắt lâm vào tu luyện.