Dĩ nhiên Vương Chính và các vị tướng lĩnh vui mừng vì chuyện này còn không kịp thì làm sao từ chối được. Một phần cũng là do Mộc Bình thành công giải cứu Chung Tự Đại từ trong sào huyệt của Mai gia, lập được công lao, gây được ấn tượng không nhỏ trong mắt cao tầng của Phi Ưng.
Ngoài ra, tình báo của quân đội đã dùng đủ mọi biện pháp nhưng lại chẳng thu được tin tức gì giá trị gì đáng kể cả. Vì vậy, họ cần một người có năng lực để thay đổi cục diện bế tắc này.
Nhắc đến Mai gia, Tiểu Hắc và Mộc Bình còn e ngại bọn họ sẽ âm thầm ra tay trả thù. Đến cả Mộc lão gia chủ Mộc Quốc Thái cũng đứng ngồi không yên, phải nhờ vả đến vị Văn tiên sinh theo sát bảo vệ cho đứa cháu của mình. Kết quả lo sợ cẩn thận cả tháng trời vẫn không thấy động tĩnh gì của đối phương cả.
Có điều càng như vậy, Tiểu Hắc càng có tâm lí đề phòng cao hơn. Theo nó suy luận, với tính cách bọn người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng ngậm bồ hòn cho qua. Sỡ dĩ họ vẫn chưa động thủ có thể là vì kiêng kỵ thế lực của Mộc gia, nên đang âm thầm chờ đợi cơ hội. Tâm hại người thì không nên nhưng tâm phòng người chắc chắn phải có.
Nhiệm vụ theo dõi vừa đến tay, Tiểu Hắc liền lựa chọn một mình đi thực hiện vì bản lĩnh ẩn thân của nó có thể tùy ý ra vào bất kỳ đâu mà không sợ bị phát hiện. Dù sao thì cao thủ hoàng cấp như Dã Lang không phải chó mèo chạy lung tung ngoài đường mà đi đâu cũng gặp được.
Còn Mộc Bình thì ở gia tộc ngày đêm khổ luyện thân thủ và quyền pháp cơ bản. Theo Diệp Thanh Hàn thông qua Tiểu Hắc truyền dạy lại thì nền tảng là quan trọng nhất. Nếu như có thể tu luyện đến độ lô hỏa thuần thanh thì sau này đột phá lên hoàng cấp sẽ không lo lắng việc căn cơ không vững vàng.
Kết quả sau vài lần do thám, tin tức Tiểu Hắc truyền lại đại diện thông qua Mộc Bình mang lại hiệu quả vượt xa những gì quân đội mong đợi. Thế là để khiến cho Tra gia bớt phòng bị, toàn bộ mật thám theo dõi gia tộc này đều được lệnh rút lui. Cấp lãnh đạo cho rằng một mình Mộc Bình đã đủ để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nếu như cần trợ giúp gì anh ta có thể thông báo cho Vương Chính.
Thực tế những gì Tiểu Hắc đưa tin cũng chỉ bảy phần thật, ba phần là giả. Mục đích duy nhất của nó là truy tìm tung tích của thiên tài địa bảo. Vì vậy, tiểu tử này đã có ý định lập mưu ra tay cuỗm lấy linh thảo trước mặt Tra gia và quân đội.
“Hừ, đúng là một lũ thiếu hiểu biết. Cái gì mà cây Kỳ Lân, cái đó chẳng phải là cây Thập Nhất Tương Qua sao? Tuy cũng là linh quả nhưng loại cây này lại không phải quá quý hiếm. Nó chỉ có tác dụng đối với Luyện Khí sơ kỳ nên giá trị đối với tu sĩ không lớn lắm.”
Biết được tên gọi cách loại linh thảo hoàn toàn bị thay đổi, Diệp Thanh Hàn tức giận lên tiếng. (Chắc chúng ta vẫn còn nhớ Khai Cơ Quả mà Tiểu Hắc đã trộm cũng bị gọi là quả Phượng Hoàng.)
– Hắc hắc, chỉ là tên gọi, cũng không có gì to tát cả. Chỉ cần hiệu quả không thay đổi thì vẫn hữu dụng như nhau cả thôi thưa sư tôn.
Giải quyết xong cái bánh rán, Tiểu Hắc thỏa mãn vui vẻ nói. Đối với nó, cho dù có muốn gọi linh thảo bằng từ ngữ dung tục nhất cũng chẳng ảnh hưởng gì, giá trị sử dụng mới là cái cốt lõi.
Cảm thấy lời của tên đệ tử của mình có đạo lý, Diệp Thanh Hàn cũng không phản bác. Lão im lặng một chốc rồi thay đổi chủ đề:
“Hiện giờ con có suy tính gì không? Nếu như có thể lợi dụng quân đội và đám gia tộc kia thì cơ hội giành được linh quả là rất khả quan”
– Mọi việc không đơn giản như chúng ta thấy đâu. Có rất nhiều điểm đáng ngờ mà con vẫn chưa tìm ra lời giải. Ví như gã Hồ tiên sinh mà Tra Thiên Ứng vẫn thường xuyên liên lạc là ai? Vì sao hắn ta lại nắm được những tin tức mà ngay cả tình báo quân đội cũng không thể có được?
Từ việc thủ tướng Lý Vương Triều gài bẫy dành cho một tên cao thủ Chân Võ Môn nào đó đến nơi cất giấu cây Thập Nhất Tương Qua. Một người bình thường nào có thần thông quảng đại để nắm được những thông tin tuyệt mật như thế. Càng suy nghĩ, Tiểu Hắc cảm thấy mọi việc giống như được một tay kẻ nào đó dẫn dắt dàn dựng nên. Nếu thật là vậy, mưu lược và bản lĩnh của hắn ta quả thật vô cùng đáng sợ.
Thở ra một hơi Tiểu Hắc tiếp tục phân tích:
– Nếu chỉ cần lợi ích đơn thuần, kẻ này có thể đem chuyện linh quả giao cho các môn phái Chân Võ Môn . Vậy không phải hắn sẽ được tưởng thưởng nhiều hơn sao? Gã Hồ tiên sinh này chọn lựa đám gia tộc nhập thế, đơn giản theo con thấy chính là vì không ai trong số họ có tu vi vượt qua nhân cấp. Đây là lý do hợp lý nhất.
– Tiếp theo phải nói đến tên cao thủ Chân Võ Môn muốn ra tay với nhân sâm nghìn năm. Với tính cách của một kẻ trốn chạy từ Triệu quốc, tại sao hắn ta phải đợi đến buổi triển lãm mới động thủ? Vậy chẳng phải đợi cho người ta giăng bẫy rồi tự chui đầu vào rọ sao?
– Về phía thủ tướng Lý Vương Triều, tại sao ông ta biết được có kẻ muốn cướp bảo vật nhân sâm của mình? Mọi chuyện có quá nhiều điểm vô lý không thích hợp, giống như một màn sương mù hư hư thực thực.
Đặt ra rất nhiều nghi vấn, Tiểu Hắc sau khi tổng kết lại. Nó liền phát hiện ra một câu hỏi mấu chốt nhất của chất cả vấn đề.
– Nếu thật sự tất cả là do một tay gã Hồ tiên sinh kia dựng lên. Vậy mục đích của hắn ta là gì? Là nhân sâm ngàn năm hay Thập Nhất Tương Qua? Hoặc là … một thứ gì khác đáng giá hơn nữa?
Nếu như Hồ Bính biết được có người đang giải mã bố cục mà gã cất bao công sức dựng nên thì sẽ bất ngờ đến mức nào. Xưa nay, hắn ta luôn tự phụ bản thân là trí giả số một Yên quốc, có thể so tài cùng với Khổng Minh. Đáng tiếc, ý trời trêu người, kế hoạch có vẹn toàn đến đâu cũng có biến số không lường trước được. Và biến số trong mưu đồ của Hồ Bính chính là Tiểu Hắc.
Mãi suy nghĩ miên man, Tiểu Hắc đã lạc bước đến phố Bình Tam chuyên bán đồ ăn vặt và các sạp đồ lề đường giá rẻ mà không hay biết. Đến khi một tiếng la vang lên trước mặt khiến cho nó sực tỉnh lại.
– Buông tôi ra, nếu ông không mua thì xin đừng làm phiền đến việc mua bán của chị em tôi.