【 link Lệ Kiêu giả vờ bị thương → bản ghi âm này đã được chỉnh âm hiệu quả tốt hơn, [ấn vào] xem quyền Vương lạnh lùng leo lầu nhận lỗi với vợ online [ đầu chó ]】
【 dù là tâm cơ nhưng rất ngọt huhuhu 】
…
Bí mật nho nhỏ giữa hai người cứ như vậy mà bị bới ra, Vân Đóa rất xấu hổ, cô có loại cảm giác bị “dòm ngó chuyện yêu đương”. Tin tức lên men quá nhanh, những đội viên câu lạc bộ không hay chú ý các tin đồn cũng biết rồi, mỗi ngày bọn họ đều trêu chọc chị dâu nhỏ trong Wechat.
Kỳ Lãng, Từ Bân Bân và mấy chàng trai đầy căm phẫn khi thấy Đóa lão sư bị nói như vậy. Sau lưng Lệ Kiêu bọn họ đã vụng trộm upload mấy tấm hình lên mạng. Hình ảnh hành hạ cẩu độc thân, hai người bị chụp đều không hề hay biết, nhưng trong mỗi bức ảnh, ánh mắt của Lệ Kiêu đều hướng về phía Vân Đóa, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, cưng chiều vô hạn.
Ghi âm, video, ảnh chụp, tiết lộ của bạn học… Cư dân mạng nhiệt tình đã liên kết mọi thứ lại với nhau, cứ thế mà chải vuốt ra quá trình Lệ Kiêu theo đuổi vợ, quỹ đạo yêu nhau ngọt ngào của hai người, cuối cùng đưa ra kết luận: tình yêu đích thực.
Dư luận chuyển hướng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người lại bắt đầu chúc phúc bọn họ.
Vân Đóa nhìn bình luận “tình yêu cổ tích”, “Ah ah rất ngọt”, “tôi chua quá”, mà hơi dở khóc dở cười.
Nhưng cô không hề hối hận khi nghe lời Lệ Kiêu công khai.
Cô thật may mắn khi thích một người đàn ông chính trực và dũng cảm như vậy.
Hóa ra cảm giác đứng dưới ánh mặt trời một cách thoải mái lại tốt như thế này
** đọc tại wattpad riri_1127 hoặc blog “nhacuariri1127” để ủng hộ mình nhé
“Ôi chao! Không phải là thần tiên quyến lữ của chúng đây sao!” Kỳ Lãng cố ý dắt giọng kêu to, anh nhìn Lệ Kiêu và Vân Đóa đan hai bàn tay đi tới, nhẹ nhàng chậc hai tiếng, “Internet không đủ để hai người khoe khoang hay sao mà còn chạy đến đây phát cẩu lương cho chúng tôi?”
Vân Đóa cười đến mặt mày cong cong, “Vậy anh có ăn hay không nha?”
“Tôi đạp một cái ——” Kỳ Lãng nhếch khóe miệng khẽ xùy~~, thấy Vân Đóa cầm lấy túi giấy từ trong tay Lệ Kiêu lấy ra cái gì đó, lời nói của anh liền xoay chuyển, “Cái bánh kem lòng đỏ trứng ngon mắt này, sau đó ăn sạch sẽ!”
Vân Đóa mỉm cười đưa cho anh chiếc bánh kem lòng đỏ trứng trên tay.
Lệ Kiêu cũng cười vỗ lên bả vai Kỳ Lãng một cái, “Đi, kêu bọn họ đến đây, đây chính là bánh do chị dâu của tụi mày nướng đấy, ai cũng có phần.”
Các vận động viên vừa luyện tập xong, lát sau các cậu đã tập trung ở phòng chờ, cười nói rôm rả, giống như đến lãnh cẩu lương à không là lãnh bánh kem lòng đỏ.
Thật ra làm bánh kem lòng đỏ trứng làm rất phức tạp, Vân Đóa bận rộn thật lâu mới nướng được một túi nhỏ như vậy, mỗi người chỉ được chia một cái. Các chàng trai cũng rất cho chị dâu mặt mũi, hai ba miếng đã ăn xong rồi khen ngợi một cách khoa trương, ăn ngon ăn ngon.
Có hai người mới đến câu lạc bộ, mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Vân Đóa, lần đầu tiên nhìn thấy một vị tiên nữ xinh đẹp như vậy, tai của hai chàng trai đỏ bừng, xấu hổ nhìn Vân Đóa.
Vân Đóa đưa bánh cho bọn họ, hai người cũng không có ý đưa tay cầm, vụng trộm nghiêng mắt nhìn Lệ Kiêu.
Cuối cùng vẫn là đại ca lên tiếng: “Cầm đi, mỗi người đều có phần.”
Lúc này hai chàng trai mới nhận lấy, thấp giọng nói câu “Cảm ơn chị dâu”.
Một người trong đó nhìn nhìn Lệ Kiêu rồi nhìn cô gái nhướng mày cười với bạn trai, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Ánh mắt kia, rõ ràng là “Tôi cũng muốn huấn luyện thật tốt để tương lai trở thành quyền Vương mới có thể tìm được bạn gái dễ thương như vậy.”:)
Ngoại trừ bọn họ còn có một người không tới ăn bánh kem lòng đỏ trứng.
Khi bước vào Ngụy Tấn ngơ ngác một chút, sau đó im lặng đi về phía tủ quần áo của mình, không tham gia vào cuộc vui của họ. Tất nhiên cũng không ai để ý anh ta.
Sắc mặt Ngụy Tấn không âm trầm như trước, mặt anh ta không có biểu cảm, không nói một lời mà thu thập đồ đạc của mình, cầm túi xách bước nhanh về phía cửa.
Ngay khi định mở cửa và rời đi, Vân Đóa đã trông thấy anh ta. Cô gái nhỏ lên tiếng gọi Ngụy Tấn, lấy bánh trứng trong túi giấy ra, đi đến trước mặt anh ta, “Cái này cho anh.”
Đôi mắt màu hổ phách trong veo của cô gái bình tĩnh nhìn anh ta, nói chuyện cũng rất tự nhiên, không so đo chuyện anh ta từng đối đãi với cô chút nào.
Đám con trai xung quanh nhìn họ, im lặng một lúc rồi lại tiếp tục cười nói vui vẻ như bình thường.
Lệ Kiêu không nói đùa với bọn họ, anh nhàn nhạt nhìn hai người ở cửa ra vào, đôi mắt đen thâm thúy nheo lại một chút.
Kể từ khi Ngụy Tấn ăn một một chầu đòn hiểm từ “dã thú” thì đã không đi tìm Lệ Kiêu gây sự nữa. Hiện tại anh ta giống như một người vô hình trong câu lạc bộ, tập luyện độc lai độc vãng. Nhưng thành tích tăng cấp rất nhanh.
Sau đó, anh ta phát hiện ra Lệ Kiêu bỏ tiền, bố của Lệ Kiêu làm giải phẫu cho mẹ mình… thì dường như lại càng khó đối mặt với Lệ Kiêu hơn, vừa thấy Lệ Kiêu đã cố tình lảng tránh, không muốn mặt đối mặt.
Căn bản Lệ Kiêu cũng không để ý. Anh làm những chuyện kia vì anh muốn làm như vậy, không trông chờ Ngụy Tấn sẽ cảm kích.
Nhưng vào tháng trước Lệ Kiêu đã thấy một phong bì trong tủ của mình, trong đó có một xấp tiền dày, tình cờ lại là số tiền phẫu thuật của mẹ Ngụy Tấn…
Ngụy Tấn mím môi nhìn Vân Đóa, không đưa tay nhận.
Vân Đóa hào phóng nở nụ cười, “Cầm đi. Bọn họ đều ăn hết rồi, anh cũng nếm thử đi.”
Ngụy Tấn bắt gặp đôi mắt hổ phách của cô gái, lông mi chớp chớp hai cái. Anh ta chậm rãi đưa tay nhận lấy, rất thấp giọng nói câu “Cảm ơn”.
Sau khi nhận lấy, anh ta cũng không rời đi mà mở bánh lòng đỏ trứng ra trước mặt Vân Đóa, cắn một miếng lớn.
“Ăn ngon.” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô gái, ánh mắt khẽ chuyển, “Ăn rất ngon.”
Vân Đóa cười cười híp mắt.
Lệ Kiêu: “…”
“Vân Đóa Đóa, “Lệ Kiêu vẫy tay về phía bạn gái, “Lại đây.”
Vân Đóa đi về hướng bạn trai, rất tự nhiên nắm lấy tay anh dựa sát vào, “Làm sao vậy?”
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, cũng lấy bánh lòng đỏ trứng của mình ra—— Vân Đóa bất công thiên vị quá rõ ràng, cho bạn trai tận hai cái, một cái trong đó còn kẹp thêm cả kem tuyết.
“Nào,” anh dúi vào tay cô gái một viên tròn, “Em đút anh ăn đi.”
Vân Đóa: “!”
Mèo méo meo mèo meo??
Chung quanh dường như yên lặng ngay lập tức. Các chàng trai nhao nhao nhìn về phía Lệ Kiêu, trên mặt đều mang theo biểu cảm “Cmn”.
Lệ Kiêu bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ như không có tri giác. Anh bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Ngụy Tấn đang đứng ở cửa ra vào, cong môi khẽ cười với cô bạn gái nhỏ của mình.
“Em đút cho anh ăn đi.”