Chung Triệu Văn hãy còn say ly bì chưa tỉnh.
Suốt một đêm hai người cực nhọc. Bây giờ trời đã sáng rõ, Trình Linh Tố lấy thuốc giải ra bảo Hồ Phỉ cho Chung Triệu Văn uống.
Đoạn hai người cầm cuốc ra vườn cuốc hết những cây hoa lam mà đêm qua chó sói chưa xéo tới.
Trình Linh Tố nói:
– Ban đầu tiểu muội thấy bầy chó sói đến tập kích lại tưởng là người ở Mạnh gia.
Sau thấy Tiểu Thiết đeo ở cổ một bó dược thảo mới biết là gã.
Hồ Phỉ hỏi:
– Gã đã trúng phải chất độc Thất Tâm Hải Đường trong trường hợp nào? Trong bóng tối tại hạ không nhìn thấy.
Trình Linh Tố đáp:
– Tiểu muội dùng Thấu Cốt Đinh đâm vào một cái. Cây đinh này cắm lá thơ giả của đại sư cạ Thấu Cốt Đinh là ám khí độc môn của đại sư ca chế ra.
Nhị sư ca đã nhận biết nên không nghi ngờ gì nữa.
Hồ Phỉ hỏi:
– ám khí của lệnh sư ca, cô nương lấy được ở đâu?
Trình Linh Tố cười đáp:
– Đại ca thử đoán coi.
Hồ Phỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– A, phải rồi! Khi ấy lệnh sư ca đã bị cô nương bắt giữ ngồi chết giất trong bồ trẹ Cô nương mò lấy ám khí trong người y,
Trình Linh Tố cười đáp:
– Phải rồi! Đại ca thông minh lắm. Đại sư ca ngó thấy lam hoa của tiểu muội liền sinh lòng ngờ vực. Hai vị lại hỏi đường lối ỵ Y liên theo dõi hành tung đến đây, thế là tự chui đầu vào ” bồ “.
Hai người nói chuyện cao hứng, chống cuốc mà cười.
Bỗng phía sau có thanh âm cất lên hỏi:
– Làm gì mà cười lắm thế?
Hai người quay đầu nhìn lại thấy Chung Triệu Văn mặt mũi bâng khuâng đứng ở dưới thềm. Mặt hắn còn đỏ bừng chưa hết say rượu.
Hồ Phỉ run lên đáp:
– Linh cô nương! Miêu đại hiệp bị thương trầm trọng, bọn tại hạ cần phải về gấp.
Cách dùng thuốc giải thế nào xin cô nương chỉ điểm cho.
Trình Linh Tố hỏi:
– Miêu đại hiệp bị thương ở mắt. Đó là chỗ nhu yếu nhất trong người.
Cách dùng thuốc nặng hay nhẹ cần phải châm trước. Tiểu muội chưa hiểu thương thế y ra sao?
Câu này là có ý nhắc cho Hồ Phỉ mời cô đi giải cứu. Nhưng cô vốn không có liên quan gì đến Miêu Nhân Phượng, lại là một thiếu nữ nhỏ tuổi khiến Hồ Phỉ muốn cầu mà khó nói ra miệng.
Trình Linh Tố mỉm cười nói:
– Nếu đại ca cầu tiểu muội, tiểu muội cùng bằng lòng đi nhưng đại ca phải ưng chịu một điều kiện.
Hồ Phỉ cả mừng vội hỏi:
– Chịu lắm. Chịu lắm! Điều kiện gì vậy?
Trình Linh Tố cười đáp:
– Bây giờ thì chưa biết, sau này tiểu muội sẽ nói. Chỉ sợ khi đó đại ca lại chối cãi.
Hồ Phỉ nói ngay:
– Tại hạ mà chối cãi thì là con rùa đen.
Trình Linh Tố cười nói:
– Tiểu muội thu xếp và thay áo xong là đi ngay.
Hồ Phỉ thấy người cô bé nhỏ gầy nhom, khẽ nói:
– Một đêm không ngủ, e rằng cô mệt quá rồi.
Trình Linh Tố lắc đầu rồi tiến vào phòng.
Chung Triệu Văn có biết đâu mình ngủ say nửa đêm mà đã xẩy bao biến cố.
Hồ Phỉ cũng chưa kịp thuật chuyện cho hắn biết. Chàng chỉ nói thuốc giải tìm được rồi.
Trình Linh Tố là một hảo thủ về nghề trị độc, cô đã nhận lời cùng đi chữa mắt cho Miêu Nhân Phượng.
Chung Triệu Văn muốn hỏi nữa thì Trình Linh Tố ở trong phòng ra.
Cô đeo cái bọc trên lưng, tay bưng chậu hoa nhỏ. Chậu hoa này lá giống hệt cây Thu Hải Đường. Cánh hoa màu lục thẫm. Mỗi cánh có bảy chấm đỏ nhỏ.
Hồ Phỉ hỏi:
– Phải chăng đây là thứ Thất Tâm hải Đường nổi danh thiên hạ?
Trình Linh Tố đưa đến trước mặt Hồ Phỉ. Chàng giật bắn người bất giác lùi lại một bước.
Trình Linh Tố cười hích hích nói:
– Thứ hoa này cả nhánh lá đều có chất kỳ độc nhưng chưa chế luyện thì không làm hại ai được. Đại ca đừng ăn vào là không sợ chết.
Hồ Phỉ cười hì hì:
– Cô cho tại hạ là trâu hay sao mà bảo ăn cỏ sống, hoa sống.
Chàng đón lấy chậu hoa. Trình Linh Tố đóng cửa lại.
Ba người nhằm hướng Nam mà đi. Khi tới thị trấn Bạch Mã Tự, Hồ Phỉ vào tiệm thuốc lấy lại mấy món binh khí gửi trước.
Chung Triệu Văn bỏ tiền ra mua ba con ngựa, không dám chần chờ, lập tức theo đường cũ trở về.
Bạch Mã Tự là một tiểu thị trấn, mua được ba con ngựa không phải chuyện dễ mà chẳng phải lương câu tuấn mã chi hết. Nó đi suốt ngày đến tận tối chỉ được hai trăm dặm.
Ba người tranh thủ thời gian, mải mê rong ruổi thành lỡ độ đường, lại thấy ba con ngựa kiệt lực không đi được nữa đành dừng lại ngủ trong khu rừng cây nhỏ.
Trình Linh Tố cũng mệt quá không chống nổi. Hồ Phỉ kiếm cỏ khô giải cho cô nằm. Chỉ một lúc là cô ngủ ngay.
Chung Triệu Văn giục Hồ Phỉ đi ngủ cho lại sức vì đêm qua hắn đã ngủ rồi, đêm nay hắn có thể thức để canh chừng.
Hồ Phỉ ngủ tới nửa đêm bỗng nghe mé Đông văng vẳng tiếng hổ gầm.
Chàng giật mình tỉnh giấc.
Tiếng hổ gầm chẳng bao lâu lại xa đi. Hồ Phỉ khó lòng ngủ trở lại liền nói:
– Chung Nhị ca! Nhị ca ngủ đi. Tiểu đệ không ngủ được nữa. Xin ngồi canh chừng.
Chàng ngồi một lúc nghe Trình Linh Tố cùng Chung Triệu Văn hơi thở đều đặn, đã vào giấc ngủ say sưa.
Chàng tự nghĩ:
– Lần này dính líu vào chuyện người ta, chậm chễ mất mấy ngày, việc truy tầm Phụng Thiên Nam càng khó khăn hơn. Chẳng hiểu hắn có đến Bắc Kinh tham dự đại hội các chưởng môn không?
Chàng nghĩ hết việc nọ đến việc kia không sao yên tĩnh lại được.
Hồ Phỉ lẩy trong bọc vải cất bông hoa lam vào gói lại. Chợt nhớ tới khúc tình ca của Vương Thiết Tượng, chàng động tâm tự hỏi:
– Chẳng lẽ y đối với ta tận tình mà ta không nhận ra?
Chàng đang ngơ ngẩn xuất thần bỗng nghe Trình Linh Tố cười hỏi:
– Trong cái bọc này đại ca dấu diếm bảo bối gì? Cho tiểu muội coi được chăng?
Hồ Phỉ quay lại thấy cô ngồi trên đống cỏ. Không hiểu cô tỉnh giấc từ lúc nào?
Hồ Phỉ đáp:
– Tại hạ cho là bảo bối nhưng cô nương coi thì lại không bõ một tiếng cười.
Chàng cầm bọc mở ra đưa đến trước mặt Trình Linh Tố nói tiếp:
– Đây là thanh tiểu trúc đao của Bình Tứ Thúc cho tại hạ ngày còn nhỏ.
Đây là đĩnh vàng của Triệu tam ca tặng để phòng khi dùng đến. Đây là cuốn Quyền Kinh Đao Phổ gia truyền của tại hạ.
Khi trỏ vào con Ngọc Phụng của Viên Tử Y tặng cho, chàng ngập ngừng một chút rồi nói:
– Cái này là đồ chơi của bạn hữu tặng.
Con Ngọc Phụng dưới bóng trăng phát ra ánh sáng nhu hòa. Trình Linh Tố nghe giọng nói có điều khác lạ liền ngửng đầu lên hỏi:
– Người bạn này phải chăng là một vị cô nương?
Hồ Phỉ đỏ mặt lên đáp:
– Phải.
Trình Linh Tố cười nói:
– Vậy há chẳng là một bảo bối đáng giá liên thành ư?
Rồi cô tủm tỉnl cười trả lại cái bọc vải cho Hồ Phỉ, tự mình nằm xuống ngủ.
Hồ Phỉ ngẩn người ra hồi lâu, chẳng biết đáng mừng hay đáng buồn. Lòng chàng cảm thấy có mùi vị khó tả.
Sáng sớm hôm sau, ba người lại lên ngựa ra đi.
Khi đi, hai người đến ngựa chạy nhanh chỉ mất một ngày đã tới nơi nhưng lần này trở về mãi canh hai một hôm sau mới tới ngoài căn nhà nhỏ của Miêu Nhân Phượng.
Chung Triệu Văn thấy dưới gốc cây buộc bảy con ngựa lớn. Hắn động tâm khẽ nói:
– Hai vị hãy chờ đây một chút. Tại hạ vào trước xem sao.
Hắn quanh ra sau nhà chợt nghe tiếng mấy người đang nói chuyện. Hắn rón rén đến dưới cửa sổ ngó vào thấy Miêu Nhân Phượng bịt mặt bằng tấm băng vải đứng ngang nhiên giữa nhà.
Ngoài cửa sảnh đường mấy hán tử tay cầm binh khí, lộ vẻ rất dũng mãnh.
Chung Triệu văn nhìn quanh chẳng thấy huynh trưởng và tam đệ đâu, tự hỏi:
– Hai người lãnh trách nhiệm bảo vệ Miêu đại hiệp mà không biết đi đâu?
Trong lòng hắn không khôi lo âu.
Bỗng nghe người đưng đầu năm hán tử lên tiếng:
– Miêu Nhân Phượng! Ngươi đui mắt rồi, có sổng ở thể gian chỉ tổ đeo hạn mà thôl.
Miêu Nhân Phượng hừ một tiếng chư không nói gì.
Một hán tử khác nói:
– Ngoại hiệu của ngươi là Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ trên chốn giang hồ mấy chục năm trời thật là uổng. Bữa nay ngươi ngoan ngoãn bò dưới đất đập đầu mấy cái trước các vị đại gia không chừng các vị nẩy dạ từ bi sẽ để ngươi sống thêm mấy năm nữa.
Miêu Nhân Phượng cất tiếng ấm ớ:
– Điền Quy Nông đâu? Sao hắn không dám nói thẳng tới ta?
Tên cám đầu bọn hán tử cười đáp:
– Liệu lý một kẻ đui mù như người há tất Điền đại gia phải ra tay?
Giữa lúc ấy, Chung Triệu Văn cảm thấy có người khẽ vỗ vai, hắn giật mình kinh hãi tung mình nhảy về phía trước ra xa ba trượng. Hắn quay đầu nhìn lại thấy Hồ Phỉ và Trình Linh Tố mới yên dạ.
Hồ Phỉ lại trước mặt hắn trỏ về phía Tây khẽ nói:
– Chung đại ca và Chung tam ca đã bị bọn tặc tử vây hãm bên kia. Nhị ca mau qua đó tiếp viện. Tiểu đệ Ở đây chiếu cố Miêu đại hiệp.
Chung Triệu Văn biết chàng bản lãnh cao thâm, lại mong nhớ anh em liền rút phán quan bút chạy qua mé Tây.
Hắn tung mình vọt đi.
Trong nhà đã phát giác. Một người lớn tiếng quát:
– Ai ở bên ngoài?
Hồ Phỉ cười đáp:
– Một vị y sinh và một tên đồ tể.
Người kia tức giận thét lên:
– Y sinh, đồ tể nào?
Hồ Phỉ cười đáp:
– Y sinh chữa mắt cho Miêu đại hiệp còn đồ tể giết heo mổ chó.
Người kia phẫn nộ chửi tục một câu toan nhảy ra.
Hán tử cầm đầu liền nắm canh tay hắn giữ lại khẽ nói:
– Đừng mắc kế Diệu Hổ Ly Sơn của chúng. Điền đại gia dặn chúng ta chỉ giết lão họ Miêu này, còn việc ngoài đâu bỏ đó.
Người kia cổ họng òng ọc mấy tiếng dừng chân lại.
Hồ Phỉ sợ Miêu Nhân Phượng không nhìn thấy gì bị chúng ám toán, muốn dẫn dụ địch nhân ra ngoài hạ từng tên một, nào ngờ chúng không mắc bẫy.
Miêu Nhân Phượng hỏi:
– Tiểu huynh đệ! Huynh đệ đã về đấy ư?
Hồ Phỉ dõng dạc đáp:
– Tại hạ đã mời Độc Thủ Dược Vương lão nhân gia tới đây, lão chữa khỏi cặp mắt cho Miêu đại hiệp. Đại hiệp bất tất phải lo gì nữa.
Chàng nói Độc Thủ Dược Vương đến để hư trương thanh thế hăm dọa địch nhân.
Quả nhiên năm hán tử trong nhà run lên không tự chủ được quay đầu nhìn ra thì thấy hai người đứng ngoài cửa chỉ là một thiếu niên thô hào và một cô bé ốm nhắt, chẳng thấy Độc Thủ Dược Vương đâu.
Miêu Nhân Phượng nói:
– Tiểu huynh đệ bất tất phải quan tâm về năm tên chó má này. Hãy qua bên kia viện trợ cho Chung Thị Tam Hùng. Bọn chúng đông lắm lại ỷ nhiều người để thủ thắng.
Hồ Phỉ chưa kịp đáp đã nghe sau lưng có tiếng bước chân vang lên. Một thanh âm dõng dạc nói lớn:
– Miêu đại hiệp liệu sự như thần. Bọn ta quả đã ỷ đông người để thủ thắng.
Hồ Phỉ giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại thì thấy mười mấy hán tử kẻ cao người thấp, tay cầm binh khí thủng thẳng đi tới. Ngoài ra còn mười mấy tên vào hạng tránh đinh nô bộc cầm đuốc giơ cao.
Chung Thị Tam Hùng đều bị bắt trói.