Vạn Vân Phong nhìn khuôn mặt vô sỉ của tên gia nô mà cảm thấy khó chịu, ” ngươi bán chắc gì ta đã mua. Làm giá với ta ư?” . Tên gia nô thấy khách không trả lời, liền mặt dày lôi kéo. Hắn vừa cười vừa nắm tay khách hàng kéo đi.
– ” khách quan, chúng ta đi thôi “
Vừa nói vừa kéo. Vân Phong cười nhạt, thôi thì cũng thuận đó mà đi theo. Tên gia nô kéo khách hàng đi qua một con đường khác, không lâu đã đến một quán phở sang trọng. Khác với quán phở ven đường mà Vân Phong ăn trước đây, quán phở này là một tiệm phở lớn sang trọng, bên trong quan sát không nhiều khách nhưng có vẻ toàn nhà giàu vào ăn. Tên gia nô và Vân Phong vào trong tiệm đã thấy vợ chồng Trịnh Võ Quyết ngồi một góc. Tên gia nô đon đả tươi cười chạy lại.
– ” lão gia, phu nhân, nô tài đưa khách tới rồi”
Vừa nói vừa chạy nhanh tới, trong khoảng khắc ngắn đã thì thầm kín điều gì đó với chủ. Vạn Vân Phong đứng ngoài nhanh chóng quan sát tình hình. Mọi thứ xung quanh dường như nói lên rằng chính Vợ chồng họ Trịnh cũng vừa tới đây chứ không phải tới lâu rồi, “không phải cũng là sắp xếp cả đó chứ?” . Trong đầu nhiều suy đoán, Vân Phong cười nhạt mà bước tới. Trịnh Võ Quyết đưa tay mời, Vân Phong thuận theo ngồi xuống. Trong thoáng chốc hai người ngồi đối mặt nhìn nhau. Trước đây Trịnh Võ Quyết và Vạn Vân Phong từng gặp qua trong chuyện mua bán bộ da rắn. Lần ấy Trịnh Võ Quyết đã tức giận mắng thẳng mặt Vân Phong là đồ con nít . Hai người bây giờ gặp lại thì cũng chẳng để bụng chuyện xưa. Với Vân Phong mà nói thì hắn chỉ mượn cớ thiêu hủy bộ da mà thôi . Còn Trịnh Võ Quyết mà nói, hắn chỉ gặp phải thằng giàu mà ngu, chỉ một chút không vừa ý là đem bộ da giá trị ra đốt. Trịnh Võ Quyết không phải là đứa con nít để bụng những tình huống không vừa ý, mà với hắn bây giờ là một mỏ vàng trước mặt. Hắn nghĩ rằng tên ngu này có thể dụ để bán được giá cao, chỉ có thế thôi. Trong khoảng khắc ngắn ngủi mà tưởng chừng bao nhiêu âm mưu tính toán được lập lên, lúc này tiểu nhị chạy ra đôn đả .
– ” bốn vị khách quan, xin hỏi ăn gì?”
Trịnh Võ Quyết nhìn tiểu nhị mà phẩy tay.
– ” lấy cho ba người này ba tô phở hảo hạn, còn ta thì lấy một ly trà đường là được rồi”
Tiểu nhị không chút ngạc nhiên liền lập tức rời đi, xem ra Trịnh Võ Quyết không ăn sáng là điều bình thường thì phải . Vạn Vân Phong lúc này hỏi thăm.
° ” Trịnh phú thương tại sao lại không ăn chung cho vui, không lẽ đã ăn đâu đó rồi?
Lời nói của Vân Phong chỉ đơn thuần là hỏi thăm, mà hình như câu hỏi này Trịnh Võ Quyết đã nghe quá nhiều, hắn lắc đầu như thói quen.
– “Không phải, chỉ là ta không thích ăn sáng mà thôi”
Vạn Vân Phong nhìn Trịnh Võ Quyết mặt chuột tai dơi, người nhỏ con gầy gò ốm yếu, cái này chính là thiếu ăn. Cái gì mà không thích ăn sáng chứ? Rõ ràng là không ăn ăn nổi. Vân Phong lúc này lại cười nhạt mà nói.
° ” không giấu gì Quyết huynh, ta trước kia cũng có học qua y thuật nên biết được chút ít. Quyết huynh có phải ăn uống rất khó khăn, nhìn bất cứ món gì cũng không thấy ngon. Không những thế còn hay nôn mửa, ăn thức ăn rất khó nuốt. Ta nói có đúng không?”
Hắn vừa nói xong thì cả vợ chồng Trịnh Võ Quyết và tên gia nô quay phắt sang tròn xoe mắt nhìn hắn. Trịnh Võ Quyết trong ánh mắt thoáng một tia hy vọng, hắn ngập ngừng.
– ” tiểu huynh đệ nói không sai. Ta bị triệu chứng này đã hơn mười ngày nay, dù mời tất cả các danh y gần đây đều không tìm ra căn nguyên bệnh. Huynh đệ đã nhìn ra thì hãy thử xem bệnh cho ta, nếu có thể chữa trị được thì Trịnh Võ Quyết ta xin hậu tạ “
Nói xong liền đưa bàn tay ngửa ra phía trước chờ bắt mạch. Vạn Vân Phong mỉm cười, cũng vươn tay bắt mạch cho Trịnh Võ Quyết. Ánh mắt mong chờ hy vọng không chỉ của hắn mà cả vợ hắn nữa. Vạn Vân Phong khẽ cười mỉa. Bắt mạch gì chứ? Tên Trịnh Võ Quyết này thật sự không có bệnh. Khi vừa bước vào đã nhìn thấy sau lưng Trịnh Võ Quyết tồn tại một con ma ốm đói xanh lè xanh lét ám lấy hắn. Con ma này thè lưỡi dài ngoằng quấn quanh cổ Trịnh Võ Quyết khiến hắn không buồn ăn uống gì. Mà dù có cố gắng ăn đi nữa thì con ma lai dùng tay bóp cổ khiến hắn nuốt không được mà nôn hết ra. Tên Trịnh Võ Quyết sống được tới giờ cũng phải nói hắn sống dai đấy. Con ma ám trên cổ tên Trịnh Võ Quyết này rõ ràng là bị một đạo sĩ nào đó thao túng, xem ra kẻ hận thù tên gian thương này đến nỗi muốn đoạt mạng hắn cũng không phải là ít . Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, làm chuyện xấu nhiều cũng có ngày bị quả báo, câu nói này đúng với hoàn cảnh bây giờ của Trịnh Võ Quyết.