Loại cảm giác này nàng đã quá quen thuộc, đây chính là Hắc y nhân đã từng chạy trốn ở An Ninh các! Là kẻ đã từ trong tối giúp Lương Phi, nhưng Lương Phi lại lên tiếng phủ nhận bản thân mình có quen biết với người này!
Hắn vẫn không nói lời nào như trước, dường như là sợ thân phận bị vạch trần vậy. Hắn chỉ đem cái bao bố vẫn cầm trong tay ném một cái thật mạnh xuống mặt đất, lấy ra vũ khí mình.
Lý Quý Hâm không nói thêm gì nữa, nàng rút kiếm tiến lên. Ánh phản quang chợt lóe, như rồng bay lên, kiếm quang loang loáng soi sáng bóng cây thành những vệt loang lổ. Hắc y nhân trấn định thản nhiên mà ứng phó, duy chỉ có ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại rơi xuống cái bao bố kia.
Vì phải ứng phó với Lý Quý Hâm, hắn không còn dư thừa khí lực để mà đi bắt công chúa ngốc.
Công chúa ngốc lặng lẽ từ trong bụi cỏ bò ra, mò đến bên cạnh cái bao bố. Bao bố phình phình, bên trong có chứa một người nào đó. Công chúa ngốc vừa cởi ra sợi dây đang thắt chặt miệng bao bố lại vừa nhỏ giọng thì thầm: “Ngọc Tú muội muội bị trói gô lại rồi. Nếu như Ngọc Tú muội muội bị mất đi, dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ nhổ trụi cái đầu của hắn!”
Dù vẫn đang đánh nhau nhưng cả người Hắc y nhân vẫn nổi da gà. Đem từng sợi, từng sợi tóc nhổ hết, cái này có thể liệt vào một trong mười hình phạt thảm khốc nhất của công chúa Đông Châu hay không đây?
Chờ đến khi bao bố được cởi ra, cái người bên trong vẫn đang ngủ say. Công chúa ngốc đang muốn đưa tay kéo Ngọc Tú muội muội của mình ra, nhưng lại phát hiện cổ tay của mình nóng lên, có người đang nắm lấy tay nàng! Bàn tay này xù xì, không phải là bàn tay của Trầm Ngọc Tú! Trầm Dao Quân tức khắc nhíu mi lại, không nói thêm lời thứ hai, nàng đem ngâm châm vẫn giấu ở trong tay áo rút ra một cái…
Tất cả mọi người đều biết công chúa ngốc không biết võ công, nhưng mà mọi người lại cũng không biết, công chúa ngốc có không ít vũ khí phòng thân.
Người nằm trong bao tải bị ăn đau bực bội hừ một tiếng. Lý Quý Hâm liền nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của công chúa ngốc nhẹ nhàng vọng tới: “Ngọc Tú muội muội của ta là một người có thân thể mềm mại, kiều diễm, các ngươi có muốn giả bộ làm Ngọc Tú muội muội thì cũng phải có chút đạo đức, ít nhất… Ít nhất cũng nên tìm cái tiểu cô nương xinh đẹp một chút!” Lý Quý Hâm thiếu nước đưa tay đỡ trán.
Nhìn qua khóe mắt nàng thấy đối phương từ trong bao bố nhảy ra ngoài, lòng lập tức trở nên căng thẳng: “A Dao cẩn thận!”
Công chúa ngốc lại không một chút hoảng hốt. Nàng vừa rút từ trong tay áo ra cây kim thứ hai vừa lẩm bẩm: “Ừm, coi như không có tiểu cô nương xinh đẹp thì đại cô nương xinh đẹp cũng không sao. Giống như Mỹ Nhân Nữ Phó ấy, nếu là vậy thì ta sẽ giả bộ là bị ngươi bắt được. Này, ngươi có thích con nhím nhỏ không?”
Khi còn ở trong tiểu thành công chúa ngốc vẫn chưa hoàn thành kế hoạch làm con nhím nhỏ, hiện tại lại có cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha được đây?
Nếu như không phải Lý Quý Hâm có định lực tốt, chỉ sợ rằng bây giờ nàng đã phải quỳ xuống trước lời này của công chúa ngốc.
Lại nghe thấy một tiếng kêu đau nữa! Lần này công chúa ngốc không đâm vào tay của người kia nữa, mà là đâm vào chân…
Hoàng hậu thiết kế vũ khí phòng thân cho nàng tuyệt đối không phải chỉ là một cây kim đơn giản như người ta vẫn thấy. Một đầu là cây kim, nhưng một đầu khác chỉ cần đè một cái là có thể biến thành một cái lưỡi câu.
Rốt cuộc đối phương vẫn là cái người có võ công căn bản, người này nhịn đau đứng lên muốn bắt lấy công chúa ngốc!
Lý Quý Hâm thoát khỏi Hắc y nhân hướng về phía công chúa ngốc chạy tới, nàng rất sợ người này xảy ra bất trắc, nhưng Hắc y nhân lại không ngừng theo sát!
Có điều, vào lúc này công chúa ngốc vẫn trấn định tự nhiên mà đi về phía trước. Nàng cầm cái vật giống như cây kim ở trên tay vừa đi về trước vừa kéo…
Đúng vào cái lúc Lý Quý Hâm ôm lấy công chúa ngốc kia, công chúa ngốc nhanh chóng đem một cây kim đưa cho Lý Quý Hâm rồi thấp giọng nói một câu vào bên tai người này.
Khí lực Lý Quý Hâm rất lớn, nàng ôm lấy công chúa ngốc bay về phía người quần áo đen làm thành một cú giật…
Trên chân đối phương bị ăn đau, cộng thêm ngoại lực kéo đi, bị mất thăng bằng mà làm thành cú ngã chó ăn cứt…
Công chúa ngốc ôm lấy Lý Quý Hâm mà bật cười ha ha: “Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhìn kìa, trông người kia mới ngốc làm sao!”
Lý Quý Hâm chỉ còn biết lau mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật!
May mà công chúa ngốc gan lớn phản ứng mau, nếu bị đối phương bắt được tay trong một khắc kia, chỉ sợ rằng trốn không thoát.
“Mỹ Nhân Nữ Phó, Ngọc Tú muội muội không ở nơi này.” Công chúa ngốc khổ sở nói: “Có phải chúng ta đã bị lừa rồi hay không?”
Lý Quý Hâm vuốt đầu nàng một cái: “Đừng lo lắng, trong lòng ta biết rõ mình đang làm gì.”
Công chúa ngốc liền không lo lắng nữa, bởi hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay của Mỹ Nhân Nữ Phó đây. Nhìn đi, đối phương đã rơi vào trong tầm khống chế của Mỹ Nhân Nữ Phó rồi kìa.
Thấy rằng không thể bắt được công chúa ngốc, Hắc y nhân đưa tay ra hiệu tẩu vi thượng sách. Làm sao Lý Quý Hâm lại để cho đối phương được như ý đây, nhưng vì trên tay vẫn phải ôm công chúa ngốc, nàng không thể thi triển tay chân được!
Liếc nhìn một cái, Trầm Dao Quân lập tức hiểu ra. Nàng cọ cọ quai hàm, mặt đầy vẻ ngây thơ mà mở miệng: “Mỹ Nhân Nữ Phó nhanh chạy đi bắt lấy cái đen thùi lùi thích dán người kia, A Dao muốn đem người còn lại biến thành con nhím nha! A Dao nhưng lợi hại!”
Biết rõ công chúa ngốc không ngu Lý Quý Hâm liền hiểu được, đây là công chúa ngốc muốn cho mình không cần phải xen vào nàng.
“A Dao sẽ không sao thật chứ?” Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là như vậy rồi! Con nhím của A Dao chỉ mới mọc ra hai cây gai, ít nhất phải hai mươi cây mới được!”
Trong lòng Lý Quý Hâm lặng lẽ đốt cây cây nến vì con nhím nhỏ kia.
Không còn bị vướng bởi tay nải, Lý Quý Hâm gắt gao cuốn lấy Hắc y nhân. Kẻ còn lại bắt đầu sinh ra phòng bị đối với công chúa ngốc, vì vậy nàng không thể hành động dễ như trở bàn tay như trước đó nữa.
Công chúa ngốc nghiêng cổ ngẹo đầu đứng đối mặt với hắn mà chớp chớp đôi mắt to. Nếu như vẻ đáng yêu có thể mà giết chết được người, thì đại khái đối phương đã chết đến một trăm lần rồi.
Đột nhiên đối phương tiến sát đên bên cạnh nàng, muốn hù dọa công chúa ngốc một chút, nhưng công chúa ngốc vẫn không nhúc nhích, không có một chút nào tỏ ra sợ hãi cả.
Vì nàng không chạy trốn, nên đối phương liền tìm cách bắt lấy công chúa ngốc, vì vậy lần thứ hai, hắn không chỉ là dò xét mà thôi.
Một bàn tay ma quỷ thò tới, còn trên mặt là một nụ cười quỷ quyệt.
Công chúa ngốc nhìn hắn rồi le lưỡi một cái, đúng vào cái lúc bàn tay đối phương sắp sửa túm được cổ áo của nàng, chỉ nghe “bụp” một cái, có thứ gì đó bị kích hoạt khiến cho một đám bột phun ra trúng ngay giữa mặt hắn.
Đối phương lập tức rụt tay về.
Công chúa ngốc vừa cười vừa hỏi hắn: “Đây là hương liệu ta trộm lấy từ ngự thiện phòng Nam Châu mang tới, có phải đặc biệt cay mắt hay không?”
Đối phương còn chưa kịptrả lời, công chúa ngốc đã làm như mãnh hổ xuống núi nhào tới, móc ra từ trongngực ra một cây kim nho nhỏ thuôn dài. Nàng hé môi để lộ ra một hàng răng trăngtrắng, dù vẫn dang ở trong bóng tối nhưng rõ ràng là có thể nhìn thấy: “Chàongươi, con nhím nhỏ đầu tiên của ta!”