Quỳ cả một ngày dưới trời mưa khiến Chiêu Phong đổ bệnh không còn chút sức lực nào.
Thấy Chiêu Phong đã ngủ rồi, bây giờ Đàm Nhu mới dám nói.
” Chuyện đó, chúng ta không phải người quyết định, nếu như có thể lấy được chàng thì chàng có là ai ta vẫn lấy.”
Muốn lấy được chàng ta có thể bỏ luôn thân phận danh giá của mình, chỉ e rằng mất luôn thân phận đó ta sẽ chẳng có gì danh giá hơn để xứng với chàng.
Mã Bằng liền đi vào, trên tay còn bưng thêm chén thuốc và bát cháo.
Thấy Chiêu Phong đã ngủ Mã Bằng nói nhỏ với nàng.
” Cháo Tuệ Liên vừa mới nấu xong, đây là thuốc Tuệ Liên cũng vừa sắc xong khi nào điện hạ tỉnh thì cho điện hạ ăn rồi uống thuốc.”
Đàm Nhu nhìn hai bát cháo và thuốc trên bàn liền thở dài.
” Không thể cho huynh ấy uống bây giờ luôn sao?”
Mã Bằng lại nói.
” Nhưng điện hạ đang nghỉ ngơi mà, người tỉnh rồi hẵng uống.”
Đàm Nhu không cần nghe hết vế sau mà đã quay ra lay người Chiêu Phong.
Mã Bằng lại nói.
” Muội cứ để điện hạ nghỉ ngơi đã.”
Vừa dứt lời xong thì Chiêu Phong đã mở mắt ra, vừa thấy Đàm Nhu vừa thấy Mã Bằng.
Đàm Nhu nói.
” Ngồi dậy đi huynh phải ăn cháo uống thuốc đã rồi hẵng ngủ.”
Chiêu Phong liền nghe răm rắp, chàng ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường.
Mã Bằng lấy bát cháo cho Đàm Nhu, nàng liền đưa cho Chiêu Phong.
Thái độ của chàng lập tức thay đổi, giả vờ như cánh tay không nhấc lên nổi.
Đàm Nhu đưa đến tay không thấy cầm lấy, nàng liền cau mày nói.
” Phạt quỳ chứ có phải hành hình đâu?”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc này Chiêu Phong liền cầm lấy, chàng ăn được một nửa thì liền trả lại.
Đàm Nhu thấy vậy liền hỏi.
” Không hợp khẩu vị sao?”
Chiêu Phong lắc đầu.
” Ta thấy hơi mệt thôi, không muốn ăn nữa.”
Đàm Nhu quay ra đã không thấy Mã Bằng đâu, nàng đứng dậy lấy bát thuốc đưa cho chàng.
” Bát thuốc này phải uống hết.”
Chiêu Phong nghe lời liền uống hết, nàng chỉnh chăn lại cho Chiêu Phong.
Chiêu Phong ngoan ngoãn nằm xuống, Đàm Nhu vẫn đang chỉnh chăn đắp cho chàng, thấy khuôn mặt của Đàm Nhu càng gần Chiêu Phong liền lấy hết sức lực gồng cổ hôn lên má của nàng.
Đàm Nhu vẫn còn ngơ ngác thì Chiêu Phong lại kéo chăn lại chùm lên đầu mình như đang ngại.