An Trường Khanh an an phận phận mà đợi trong phủ, mặc kệ ai tới mời, đều cáo ốm không ra. Y ngồi trong viện vuốt ve thư nhà gửi về như chiến báo, hai hàng lông mày thanh tú đen dài nhíu thành một đường.
Thư gửi về nhà chỉ có ít ỏi mấy chữ: “Hết thảy mạnh khỏe, đừng nhớ.”
Nam nhân xưa nay ít nói, viết thư cũng nghẹn không ra mấy chữ. An Trường Khanh xem vừa bực vừa vui. Bực hắn không biết viết nhiều mấy câu, vui vì nam nhân vẫn khỏe. Nhưng ngay sau đó, y lại nghĩ tới đời trước, nhịn không được lo lắng.
Đời trước Tiêu Chỉ Qua không viết thư về nhà, nhưng từ đôi câu hạ nhân nói mà y cũng biết, trận này thắng cũng không nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại Tiêu Chỉ Qua rời đi không đến một tháng, đã truyền về tin chiến thắng, thuận lợi đến khiến y lo âu.
***
Quận Yến Vân.
“Người đã bắt về chưa?” Tiêu Chỉ Qua dùng răng xé băng vải, bôi thuốc băng bó miệng vết thương chảy máu.
Một trận chiến Xích Mộc Lĩnh, hắn chặt đứt một tay của Hô Duyên Huân, bản thân cũng không phải không bị thương chỗ nào, Hô Duyên Huân một đao chém vào vai trái hắn, tuy tránh được lưỡi đao, nhưng vẫn bị thương.
“Đã bắt về, tướng quân chuẩn bị xử trí thế nào?”
Sắc mặt Tề Nguy ngưng trọng: “Hắn là Giám sát Ngự sử bệ hạ phái tới, lại là người của Thái tử, sợ là……”
Tiêu Chỉ Qua dùng sức cột nút băng vải, khát máu cười: “Tướng ở xa, có thể không nghe quân lệnh. Huống hồ đốt lương thảo, thông đồng với địch bán nước, chém đầu hắn, để người trong tám trăm khẩn cấp đưa đến Nghiệp Kinh.”
“Tòng phạm còn lại chém đầu toàn bộ, thi thể treo trong thành, răn đe cảnh cáo!”
“Vâng.” Tề Nguy lĩnh mệnh.
Tiêu Chỉ Qua lại hỏi: “Lương thảo thế nào?”
“Phát hiện kịp thời, đã dập tắt lửa, lương thảo cũng không tổn thất bao nhiêu, chỉ là……” Sắc mặt Tề Nguy khó coi: “Chỉ là khi chúng ta kiểm kê lương thảo, phát hiện lương thảo mới đưa tới, trừ bỏ một tầng bên ngoài, phía dưới hơn phân nửa đều trộn lẫn cát đá. Ta đã phái người sàng qua, gạo thóc còn lại có thể sử dụng, không đủ một nửa. Nếu không có chiến sự, nhiều nhất có thể kéo đến nửa tháng.”
Đang nói, liền nghe tiếng kèn vang lên, có binh lính ở ngoài cao giọng thông báo: “Báo! Thám báo thăm dò được Hô Duyên Huân và Hô Duyên A Đặc đang lãnh đại quân đến quận Yến Vân!”
“Chuẩn bị nghênh chiến!” Tiêu Chỉ Qua đột nhiên đứng dậy, không rảnh lo miệng vết thương nứt toạc, khoác chiến giáp, cũng không quay đầu nói với Tề Nguy: “Gửi thêm cấp báo đến Nghiệp Kinh, thỉnh cầu tiếp viện lương thảo; ngoài ra phái người đến Lương Châu và Sâm Châu, xem bọn hắn có dư thừa lương thảo cho mượn không……”
***
28 tháng 3, Nhạn Châu lại gửi đến cấp báo. Đưa tới cùng cấp báo, còn có cái đầu của Giám sát Ngự sử Sử Tiến Trung.
Trên cấp báo nói: Sử Tiến Trung thông đồng với địch bán nước, thừa dịp hai quân đối chiến, nhân lúc trong thành không phòng giữ, dẫn hơn mười người đốt lương thảo. Vì phát hiện kịp thời, lửa bị dập tắt, nhưng khi kiểm kê lương thảo, lại phát hiện lương thảo mới đưa tới, quá nửa đều trộn cát đá, hiện giờ lương thảo không còn đến một nửa. Quân Bắc Địch nghe tin lần nữa tới phạm, lương thảo ở Nhạn Châu chỉ đủ chống đỡ mười ngày. Thỉnh cầu trong kinh chi viện lương thảo.
Trên dưới triều đình ồ lên. Chiến sự hết sức căng thẳng, Giám sát Ngự sử đốt lương thảo, hành vi thông đồng với địch phản quốc không lạ. Lúc này lại lòi ra việc tham ô quân lương, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều ý thức được nguy cơ.
Ngự sử Đại phu quỳ xuống đất lĩnh tội: “Là thần không biết cai quản, không phát hiện Sử Tiến Trung rắp tâm hại người! Thỉnh bệ hạ giáng tội!”
Thái phủ Tự khanh cũng quỳ xuống kêu oan: “Bệ hạ minh xét, trong lương thảo tuyệt đối không thể trộn lẫn cát!”
Thái Tử nhìn xung quanh, thấy vẻ mặt mọi người đều kinh nghi, cũng tiến lên một bước nói: “Thông đồng với địch phản quốc là tội lớn, nên áp giải người về Đại Lý Tự thẩm vấn rõ ràng rồi định tội, hiện giờ nhị đệ đã giết người, một miệng nói thông đồng với địch phản quốc, không khỏi quá qua loa. Lại nói trong lương thảo trộn lẫn cát đá, đại sự này, cũng nên phái người đến kiểm tra đối chiếu sự thật rõ ràng.”
An Khánh Đế không vui, nhìn về phía An Tri Khác: “Thừa tướng cảm thấy thế nào?”
An Tri Khác mịt mờ mà liếc Thái Tử, tiến lên một bước nói: “Tướng bên ngoài không nhận lệnh, Nhạn Châu đường xa, chiến sự lại căng thẳng, hành động của Vương gia, tất có dụng ý. Trước mắt vẫn là chiến sự quan trọng.”
Sắc mặt An Khánh Đế càng trầm, ngón tay không kiên nhẫn mà gõ tay vịn: “Nhạn Châu muốn bao nhiêu lương thảo?”
Thái phủ Tự khanh nói: “Mười vạn thạch lương thạch.”
Sắc mặt An Khánh Đế khẽ biến: “Mười vạn thạch?”
Thái phủ Tự khanh lau cái trán đầy mồ hôi nói: “Đúng vậy. Nhưng hiện giờ quốc khố trống rỗng, lại sắp đến thọ đản của Thái Hậu nương nương…… Nhất thời thật sự không lấy ra nhiều bạc như vậy. Hơn nữa năm trước mới phát cho Nhạn Châu lượng lớn lương thảo, rồi đầu năm xảy ra tuyết tai, trước mắt xác thật không có nhiều lương thảo như thế.”
Sắc mặt An Khánh Đế xanh xanh trắng trắng, biến hóa một lát, nổi giận đùng đùng đập bàn: “Quốc khố trống rỗng quốc khố trống rỗng! Bạc thu mỗi năm đều đi đâu hết rồi?!”
“Bệ hạ bớt giận!” Chúng thần lập tức quỳ xuống,
An Khánh Đế tức giận, trừng mắt những người này, vung tay áo đứng dậy: “Bãi triều! Ngày mai bàn lại!”
***
Chuyện trên triều đình, chỉ nửa ngày đã truyền ra.
An Trường Khanh nghe được tin tức Thiết Hổ mang về, nói Nhạn Châu không đủ lương thảo, trong lòng liền “lộp bộp” một chút.
Từ khi tin Nhạn Châu chiến thắng truyền về, y vẫn luôn lo lắng, cứ cảm giác có chỗ không đúng. Đời này quá thuận lợi, thuận lợi khiến y không thể tin được. Cho đến khi nghe Thiết Hổ nói Nhạn Châu thiếu lương thảo, trong lòng liền sốt ruột, đột nhiên nhớ tới đồn đãi vụn vặt từng nghe đời trước.
Khi đó y chỉ nghe một lỗ tai, cũng không biết tin tức nói đến chỗ nào. Thậm chí cũng không biết liên quan tới Nhạn Châu, liên quan tới Tiêu Chỉ Qua..
Y chỉ nhớ mang máng châu nào đó ở phía bắc xảy ra đại án thâm ô quân lương. Lúc ấy lương thảo khan hiếm, lại gặp Bắc Địch tới phạm. Tướng sĩ bá tánh dưới tình hình thiếu lương thực cuối cùng tử chiến, khổ chiến gần một tháng như thế, chậm chạp không đợi được Nghiệp Kinh chi viện, bá tánh trong thành chỉ có thể dựa vào ăn vỏ cây cùng cỏ dại mà sống. Tướng sĩ vì ăn không đủ no đã ra trận giết địch, trận chiến ấy tử thương thảm trọng. Tuy cuối cùng vẫn đánh lùi người Bắc Địch, nhưng Đại Nghiệp cũng không chiếm được tiện nghi.
An Trường Khanh nắm chặt bàn tay, không ngờ đồn đãi đời trước đã sớm bị y quên sau đầu, vậy mà liên quan đến Nhạn Châu, đến Tiêu Chỉ Qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không lương thực, không được ăn cơm.
Nhạ Nhạ: Không sợ, chúng ta có bạc, ta đưa cơm cho ngài Q3Q