Diệp Lệnh Úy: “…”
Nếu hắn biết Diệp Lệnh Úy đến gây phiền cho Diệp Sầm, chắc chắn hắn sẽ đến, nếu cậu chỉ muốn đến chơi, Phí Lan kệ cho cậu chơi.
Sở Nhiên và Cao Lâm Hạo đội nắng đứng bên cạnh, Sở Nhiên hỏi nhỏ Cao Lâm Hạo: “Bọn họ đang hẹn hò à?”
Cao Lâm Hạo trợn mắt lên, thật không thể tin nổi: “Sao mà vậy được? Sao cậu lại nghĩ thế? Anh Lan với Diệp Lệnh Úy trông có giống một cặp đâu?”
Một bên là người mình sùng bái nhất, một bên là mình thấy ưa nhìn nhất, hai người đó, ích kỷ và đẹp đẽ, hoàn toàn không xứng với nhau. Đương nhiên mấy câu này cậu ta không thể nói ra được.
Sở Nhiên chau mày, tỏ vẻ không đồng ý với những gì Cao Lâm Hạo nói: “Nhưng tôi thấy bọn họ giống một cặp lắm.”
“Không không không…” Cao Lâm Hạo lắc đầu liên tục, xoắn hết cả lưỡi: “Suy nghĩ này của cậu nguy hiểm quá.”
Dựa vào cái tính nết kia của anh Lan, rồi nhìn thể chất của Diệp Lệnh Úy, ôi chao xương cốt chắc phải rã rời mất.
Sở Nhiên vẫn giữ quan điểm của mình, chỉ cần không có quan hệ ruột thịt, hai người này sớm muộn gì cũng ở bên nhau.
Nhưng cậu chẳng thèm nói với tên ngốc Cao Lâm Hạo này nữa, cậu ta thì biết cái gì chứ.
Đáng đời cậu ta FA.
Trần Phong Bảo và Lý Kính nhanh chóng đi xuống, thấy Phí Lan thì ngạc nhiên một chốc, sau đó lập tức hỏi đi đâu ăn cơm.
“Nóng thế này, tao biết một cửa tiệm đồ ngọt mới mở gần đây, đi không?” Trần Phong Bảo nói.
Sở Nhiên liếc nhìn điện thoại: “Hay chúng ta mua ô trước đã, dự báo thời tiết nói trưa nay có mưa.”
Cao Lâm Hạo phất tay: “Sợ con khỉ.”
Sở Nhiên: “…”
Thế là trời cao ban ơn cho sự “không sợ chết” của Cao Lâm Hạo một cơn mưa rào, để cậu ta nhìn cho kĩ.
Đây là cơn mưa lớn nhất trong năm nay ở Thân Thành.
Tựa như một ống nước lớn đổ từ trên trời xuống, rơi xuống đất rồi lại bắn lên rất cao, mưa bụi trắng xóa khiến tầm nhìn ngày càng hẹp.
Mưa to đổ xuống như rửa sạch cả thành phố, hạt mưa rơi vào người vừa nặng vừa đau. Tiếng nước vang rào rào, ở ven đường, nước tụ lại thành dòng, chảy vào miệng cống.
Cao Lâm Hạo tựa lên cửa tiệm, thở dài, trông vô cùng trầm lắng: “Làm người thì không được quá kiêu ngạo.”
Lý Kính đi tới đưa cho mỗi người một cái ô, Diệp Lệnh Úy cũng có, Phí Lan có sẵn nên cậu ta không mua, “Dùng tạm đi, mua ở cửa hàng quần áo.”
Cao Lâm Hạo căng mình chống đỡ, tiên phong đi vào làn mưa, cơn mưa xả xuống như không hề nể mặt ai, gió thổi vù vù làm ô nghiêng ngả, sau đó gãy mất. Trong tích tắc, Cao Lâm Hạo ướt sũng cả người, ướt từ đầu tới chân, cậu ta lại nhanh chóng nép vào trong hiên.
“Đệch, mày mua cái ô rách nát gì thế hả?” Cao Lâm Hạo cầm cái ô đã hỏng, hùng hổ quay tới quay lui.
Diệp Lệnh Úy đưa ô của mình cho cậu ta, “Dùng ô của tôi này.”
Cậu ta nhận ô của Diệp Lệnh Úy: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi che ô của Phí Lan.”
Cao Lâm Hạo cúi đầu mân mê cái ô, lại hỏi: “Thế anh Lan thì sao?”
Diệp Lệnh Úy mở to mắt: “Tôi với cậu ấy dùng chung một cái ô.”
“Hờ, mày im miệng đi.”
“Kỳ lạ, sao tao cảm thấy ô của Diệp Lệnh Úy không giống ô của tao, hình như tốt hơn đó.” Cao Lâm Hạo ló đầu ra nhìn bọn Sở Nhiên: “Của tụi mày cũng không giống của tao…”
Trần Phong Bảo thẳng thắn: “Đừng nhìn nữa, ô của mày là ô bán theo lố.”
Cao Lâm Hạo không thể chấp nhận sự thật này, bây giờ cậu ta rất muốn đánh nhau với Lý Kính.
Ô của Phí Lan rất lớn, màu đen, cán ô chắc chắn, dù mưa có lớn cũng không lung lay. Diệp Lệnh Úy để tài xế nhà mình đưa bọn Trần Phong Bảo về, cậu ngồi xe Phí Lan.
Dù ô tốt cũng không chịu nổi mưa to gió lớn, mưa kèm theo gió tạt hết vào người, áo lông màu đen nên không nhìn được có ướt chưa, nhưng nước lại thấm ra rồi chảy xuống.
Diệp Lệnh Úy ngồi trên xe, vẫy tay áo: “Ướt rồi.”
Phí Lan lau nước trên mặt: “Tôi biết rồi, cậu đừng vẫy.”
Nói xong lại vứt cho Diệp Lệnh Úy một cái khăn.
Nhưng Diệp Lệnh Úy lại nhìn Phí Lan chằm chằm. Phí Lan mặc một cái áo sơ mi trắng, không phải loại sơ mi phẳng phiu thông thường mà là loại khuy chéo, ống tay áo rộng và mỏng, áo ướt nhẹp dán lên làm hiện ra cơ bắp trên người.
Diệp Lệnh Úy đột nhiên hỏi: “Phí Lan, cậu chưa từng muốn tìm người yêu à?”
Phí Lan: “Tìm ai?”
“Người yêu đó.”
Phí Lan cười: “Khó tìm lắm.”
Diệp Lệnh Úy tỏ ra mình vô cùng dày dặn kinh nghiệm: “Là do cậu có yêu cầu quá cao đó.”
Đẹp người, chịu được “giày vò”, cao chỗ nào, nhưng chuyện này không thể nói với nhóc con được.
Phí Lan cõng cái nồi “yêu cầu quá cao” này.
Phí Lan kéo ống tay áo lên, thấy Diệp Lệnh Úy nhìn mình thì hơi do dự, sau đó lại thả ống tay áo xuống. Nhưng trước khi thả xuống, cổ tay lại bị nắm chặt.
Ngón tay của đối phương do quen sống trong nhung lụa nên vừa mềm vừa mịn, từ ống tay áo lông men dọc theo người là làn da trắng nõn đến chói mắt.
Diệp Lệnh Úy rũ mi mắt: “Lần trước tôi cũng thấy trên tay cậu có thương tích, cậu bị sao vậy?”
Dù sao cũng là người duy nhất đối xử chân thành với mình, Diệp Lệnh Úy thật lòng quan tâm hắn, trong cuốn sách này chẳng mấy ai quan tâm cậu thật, chỉ có mình Phí Lan.
Phí Lan nhẹ nhàng tránh khỏi tay Diệp Lệnh Úy, tựa lên ghế ngồi liếc cậu: “Quan tâm nhiều thế làm gì?”
Diệp Lệnh Úy ngẩn ra, nếu không phải do thấy thứ này, cậu đã sắp quên mất Phí Lan vốn dĩ là người như thế nào. Ngay cả Ngải Thư cũng không muốn nguyên thân có quan hệ tốt với Phí Lan, thì sao hắn có thể là người hiền lành cho được.
Hắn chỉ chịu thu răng nanh lại trong một số trường hợp đặc biệt, nhưng vết thương kia chính là lời nhắc nhở nhẹ nhàng của hắn, tựa như hắn dùng răng nanh cọ lên Diệp Lệnh Úy, nhắc cậu không được có lần sau.
Suýt thì quên mất, người trước mặt cậu lạnh lùng tới mức nào.
Thiếu niên rút tay về đầy mất mát, để tay lên đầu gối: “Cậu không thích tôi sao?”
Phí Lan nhìn cậu, không nói gì.
“Vừa nãy, cậu… hung dữ với tôi sao?”
Không biết là nước rỏ từ tóc xuống hay từ chỗ khác, rơi độp xuống mu bàn tay.
Phí Lan thở dài: “Tôi không hung dữ với cậu.”
“Vậy cậu để tôi xem một cái đi.” Diệp Lệnh Úy giương mắt, đôi mắt cậu đẹp đẽ, dính nước lên lại càng đẹp hơn.
Phí Lan nhìn cậu, trong khoảnh khắc ấy hắn còn cảm thấy muốn chơi trò “nuôi nấng”. Diệp Lệnh Úy có ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại thẳng thắn, nếu không phải đã kéo đối phương về phe mình từ lâu, Phí Lan hẳn đã không bỏ qua cho cậu.
Đồng ý vậy.
Phí Lan kéo ống tay áo lên, đưa cổ tay ra trước mặt Diệp Lệnh Úy. Làn da của Phí Lan cũng là màu trắng bệch, trên cổ tay có một vết thương đỏ sẫm, không phải vết dao chém, cũng không giống bị va đập, giống roi đánh…
“Là… là ba cậu…” Diệp Lệnh Úy không thể tin nổi, đây là cảm xúc thật của cậu, cậu không ngờ có người khác dám ra tay với Phí Lan.
Phí Lan thả ống tay áo xuống, “Ông ta dạy dỗ tôi, là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng có nghe theo hay không, đó là chuyện của tôi.”
Đây thật ra là vết thương lần trước Diệp Lệnh Úy nhìn thấy, chỉ là lành chậm quá. Phí Lan ném vòng tay yêu thích của Khương Huệ vào hồ nước trong sân, ban đầu Phí Thương thờ ơ không quan tâm Khương Huệ khóc lóc, mãi đến lúc Khương Huệ bảo đó là vòng do Diệp Phong Miện tặng.
Ngay khi quỳ gối xuống, Phí Lan bỗng nhận ra điều gì đó.
Diệp Lệnh Úy nuốt một ngụm nước bọt: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
“Vì thế tôi bảo cậu không cần quan tâm, cậu nghe không?” Phí Lan có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng không có ý buông tha cho Diệp Lệnh Úy dễ dàng.
Diệp Lệnh Úy biết mình sai, cậu ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm đến cằm Phí Lan: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu, sau này tôi không hỏi nữa, cậu đừng giận.”
Lúc nhìn xuống đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lệnh Úy, Phí Lan không biết có phải bản thân nên cảm thấy vinh hạnh không. Cậu út nhà họ Diệp ngông nghênh vênh váo ở bên ngoài nhưng giờ lại dựa vào người mình rồi ngoan ngoãn nhận lỗi.
Đúng là vinh hạnh thật.
“Chỉ vậy thôi à?” Phí Lan nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Lệnh Úy: “…” Đệch.
Phí Lan thỉnh thoảng cũng dạo trên diễn đàn, hắn biết Diệp Lệnh Úy không biết chuyện bài đăng, cậu chỉ cầm điện thoại chơi game đơn giản mà thôi. Trong bài viết đăng lên tìm người còn có một đám bình luận tám chuyện.
Diệp Lệnh Úy được xin thông tin nhiều lần, mấy bức ảnh toàn do chụp trộm, tấm hình mờ mờ ảo ảo, nhưng lần nào cũng được nhận ra.
[Diệp Lệnh Úy khối 12 lớp số 1, rõ như thế, tôi nhắm mắt cũng nhìn ra được.]Phí Lan nhìn tấm hình mờ căm kia, chợt trở nên trầm tư.
Vì Diệp Lệnh Úy rất đẹp, dựa vào góc cạnh khuôn mặt, dáng người, các cô nàng có thể đoán được đó là Diệp Lệnh Úy, cũng chưa bao giờ nhận nhầm.
Nhưng cậu bạn nhỏ lại không biết có rất nhiều người thích cậu.
E rằng chẳng còn bao lâu nữa, người thổ lộ với cậu sẽ càng nhiều hơn, Phí Lan ngồi suy nghĩ, hắn không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Diệp Lệnh Úy yêu đương với người khác. Hắn cảm thấy rất khó chấp nhận.
Tôi có thể nhìn vết thương của cậu một xíu không?” Diệp Lệnh Úy cúi xuống làm lộ ra đỉnh đầu ướt nhẹp, cậu như một con thú hoang mắc bẫy.
“Được.” Phí Lan nhả chữ chậm rãi, hắn không nghĩ nữa, nghĩ nhiều thế làm gì, Diệp Lệnh Úy chẳng hiểu chuyện gì cả.
Diệp Lệnh Úy không nghe lời hắn, tự mình vén ống tay áo của Phí Lan lên một cách cẩn thận. Cậu nắm chặt tay hắn kéo tới trước người mình, ngẩng đầu nhìn Phí Lan.
“Diệp Kiều Kiều.” Phí Lan híp mắt lại, giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng nghịch.”
Diệp Lệnh Úy duỗi lưỡi ra, đầu lưỡi cậu rất nhỏ nhưng trông mềm mại khó tả. Nó đang hơi cong lên, có màu ửng đỏ, hàm răng lót bên dưới khiến nó càng thêm có vẻ mê người.
Mặt lưỡi không trơn trượt hoàn toàn. Diệp Lệnh Úy dùng đôi mắt đơn thuần nhìn Phí Lan, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hồn nhiên vô tội, đến nỗi lúc cậu dùng lưỡi khẽ liếm lên vết thương của Phí Lan cũng khó khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng đó lại là Phí Lan.
Đối phương khép hàng mi trông non nớt và vô tội kia, chóp mũi xinh xắn, đầu răng sắc nhọn, trong quá trình này Phí Lan ý thức được rằng, Diệp Kiều Kiều không phải cậu bạn nhỏ nữa, cậu dần dần trở thành dáng vẻ mà hắn thích.
Cậu liếm vết thương thật nhẹ nhàng, giống như cách an ủi âm thầm của loài thú.
Lúc kết thúc, cậu nuốt xuống mùi vị của Phí Lan, hỏi: “Còn giận không?”
“Không giận.” Phí Lan nói.
Diệp Lệnh Úy âm thầm thở phào.
Nhưng ngay sau đó, Phí Lan nói thêm, “Còn nghiêm trọng hơn tức giận nữa.”
Hắn nói câu đó khiến Diệp Lệnh Úy không hiểu. Phí Lan nở nụ cười, mặt hắn dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại đen kịt như mực.
Kèn lệnh trước trận chiến đã được thổi lên.