Cùng lắm thì, anh có thể đưa ra quyết định quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây, nói với cô rằng hãy làm những gì mình muốn và thả cô đi mãi mãi với điều kiện là cô không được đặt chân tới phương Bắc bất kể lần nào nữa. Đây là việc đơn giản nhất.
Và anh có thể trở lại cuộc sống như trước đây.
Nhưng tại sao anh lại làm điều này?
Thậm chí còn cấu kết với lũ cặn bã Vigilante, gây áp lực lên chiến hữu của mình và lừa dối tất cả mọi người.
Điều gì khiến anh chần chừ không muốn để cô đi chứ?
‘Em thật sự không biết. Em không biết mình có thể làm ra chuyện này… Em không hề lừa dối ngài…’
Cô ấy biết hay không cũng chẳng quan trọng.
Cảnh tượng cô biện giải khi trấn an con rồng băng điên cuồng chỉ bằng một từ xuất hiện ngay trước mắt anh.
“Ngài sẽ vô cùng hối hận nếu ngài cố gắng làm thế chỉ vì lòng thương hại hay vì nghĩa vụ ngài cần làm.”
Lòng thương hại. Nghĩa vụ. Cái quái gì vậy?
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh từ cái đêm anh thấy những vết sẹo sau bả vai cô, chỉ là lòng thương hại sao?
Những dấu vết mờ nhạt, tàn nhẫn trên cơ thể cô, tựa như sẽ vỡ vụn ngay cả khi chỉ tác động mụt chút lực lên đó, khiến máu anh như động cứng lại, cũng chỉ là vì anh cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm thôi sao?
Cảnh cô sụt sịt trong chuồng ngựa với cây roi da làm tâm trí anh xao động.
Cái gì? Lúc nào? Tại sao?
Anh nhớ lại những gì cô đã nói bên cái hồ tại cung điện Angvan.
‘Ngài có thể đánh em.’
Ban đầu, anh nghi ngờ rằng cô chỉ đang cố khiêu khích anh để ly hôn.
Thời gian cứ trôi dẫn, anh phát hiện ra có gì đó ngày một kì lạ và cô cứ dần kì quái.
‘Em đã rơi vào lưới tình với ngài đó.’
Anh thậm chí còn chẳng thể cười nổi. Cô có ý gì khi tỏ tình với ánh mắt sợ hãi thế kia?
Sao cô cứ liên tục nói rằng sẽ ổn thôi nếu anh đánh cô ấy?
Ngay từ ban đầu, đó không phải là tình yêu.
Thật khó để xác định được điều đó là gì. Càng nhìn cô, anh càng cảm thấy cô như đứa trẻ vậy, chứ không phải là một thiếu nữ 18 tuổi.
Không phải là cảm giác về một đứa trẻ non nớt, mà là cảm giác bất lực và mù mịt.
Cô ấy không đáng để bị xúc phạm đến như thế. Cô ấy là công chúa Romagna, chứ không phải là thiếu nữ trong một gia đình bình thường.
Nhưng, cô ấy làm hành động như thường dân vậy.
Điều gì làm cô ấy sợ hãi đến vậy? Cô ấy muốn gì?
Dường như cô ấy cùng chẳng biết bản thân muốn gì, vậy thì anh làm sao có thể biết được?
Không chỉ thế, cô ấy còn ngu ngố tỏ tình nữa.
Từ khi trở thành Hiệp sĩ, anh đã thấy được biết bao nhiêu người đánh mất lý trí của bản thân.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ là ổn, nhưng bên trong lại điên dại theo nhiều kiểu.
Hơn thế, trong trường hợp này, anh chưa bao giờ thấy ai như cô.
Nếu chỉ tiếp xúc với một hoặc hai kẻ điên, thì cô ấy sẽ không như thế.
Hơn nữa, Rudbeckia còn chưa bao giờ chung sông svowis họ.
Tất cả các hôn phu trước đó của cô đều có tiếng.
Tuy nhiên, họ luôn gục ngã trước quyền lực của Borgia.
Izek chưa bao giờ ra mắt nhà vợ của mình, nhưng anh biết thái giám Rembrandt Alfonso không phải là loại người hay động chạm vào phụ nữ.
Tuy là thế, nhưng trước khi trải qua sự hổ thẹn lớn nhất đối với một người đàn ông, ông ta đã trao cái ngàn vàng cho Hồng y Valentino.
Cái tên khốn ranh ma.
Ranh ma một cách quá đáng.
Là ai đã làm ái nữ của Giáo Hoàng thành ra như này?
Là ai đã làm em gái trân quý của Hồng y Valentino lệch lạc đến mức như vậy?
Có phải chính Hồng y Valentino là người đàn ông đã huỷ hoại em gái mình đến mức này không?
Chết tiệt, anh nên giả vờ như mình chẳng biết cái gì cả. Như mọi khi, tất cả sẽ giản đơn hơn nếu như anh chỉ làm ngơ về những chuyện phiền phức của ngừoi khác.
Nhưng rồi, nguyên nhân do đâu mà cơn giận dữ này lại bùng lên dữ dội trong lòng anh như thế?
‘Con nhớ rằng mình đã bảo không được nói bất cứ điều gì với nàng ấy rồi mà.”
‘Ta biết được con bé sẽ chạy ra ngoài như vậy đấy?’
Chẳng giúp ích gì khi nhìn được suy nghĩ của cha anh.
Ngay từ đầu, ý định của Công tước về hôn sự này đã rõ ràng.
“Nếu ta mà biết nàng ấy bị bức điên đến mức này, thì ta đã chấm dứt cuộc hôn nhân này bằng mọi giá rồi!”
“Anh!”
“X – Xin ngày hãy tha cho tôi!”
“Tôi đã phạm vào tội chết ạ!”
Vẻ mặt khổ sở của các gia nhân tái xanh vì không thở nổi, liên tục cầu xin sự ân xá.
Lúc người hộ tống ngộp thở dưới bàn tay anh, tất cả đã trở thành cảnh tượng dưới chốn địa ngục.
Những lời biện minh vô nghĩa và trơ trẽn của hắn ta, rằng hắn nghĩ rằng Rudbeckia sẽ lưu lại một lúc lâu ở thần điện, và quên mất hình ảnh của cô ấy, văng vẳng trong đầu anh.
‘…Thật là bất công nếu như ta chỉ gϊếŧ mỗi ngươi, khi mà tất cả đều cùng phạm vào tội thiếu trách nhiệm.’
“C – Công tước, xin hãy tha cho tôi…”
“Hãy cầu mong vợ ta bình an tỉnh lại đi. Nếu nàng có mệnh hệ gì, thì cái mạng quèn của các ngươi sẽ xuống cõi âm hết.”
Sau khi bế Rudbeckia trở về, anh đã dành nhiều đêm ngồi dưới sàn, ngay bên cạnh giường cô.
Không có lý do cụ thẻ nào cả. Anh chỉ muốn cảm nhận được sự tồn tại và lắng nghe nhịp thở của cô ấy.
‘Cứu với, cứu tôi…’
Cô ấy đúng là người phụ nữ chết tiệt. Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô hành xử như một ả đàn bà xấu xa và ích kỷ như những lời đồn đại ngoài kia.
Nếu cô ấy giống như thế, anh đã có thể trả cô về phía Nam.
Nếu cô ấy là ả đàn bà chỉ muốn lợi dụng anh, nếu cô ấy chỉ là người phụ nữ chỉ có vài tài năng ít ỏi, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu cô là cô gái thích được cưng chiều, hoặc chỉ là một người phụ nữ bình thường…
Thì anh dã không đau đớn nhiều đến thế.
Có một vết nứt trên hàng rào dày bằng băng tuyết đã được dựng lên từ nhiều năm về trước.
Tảng băng lạnh giá nhất đang dần tan biến trong nắng xuân, thế giới đơn giản và lạnh lẽo trong anh đang dần sụp đổ.
“Izek?”
Nói tóm lại, thật là khó chịu.
***
Tui đang tìm trans Anh đó, vì tui solo và tui cũng không giỏi tiếng Anh lắm ý nên không thể thấu hết tầng nghĩa trong câu chữ được huhuhu ? Tui chỉ làm phi lợi nhuận thôi nên bạn nào có đam mê thì hãy liên lạc với tui nhaaa. Phúc lợi của các bạn là các bạn thích bộ nào thì tui triển luôn bộ đó không suy nghĩ luôn ạ ? tui sẽ chiều mọi người lắm và dl cũng không căng đâuuu. Ai đồng hành với tui với ạ ??? Khi nào tui tìm được trans thì sẽ xoá đống thông báo này ạ ?
