Đêm trường tĩnh mịch lặng lẽ chứng kiến tấn bi kịch đầu tiên..
* * *
Kim Ngọc ngồi bẹp dưới đất, mắt đăm đăm vô hồn nhìn vào căn phòng đang bị ngọn lửa nuốt chửng. Lê Hạo đầu tóc rối bời, mắt mũi lấm lem khói bụi, chàng ngồi bó gối âm thầm theo dõi Kim Ngọc, lòng ngậm ngùi không thốt nên lời.
Trái với nét mặt hoang mang của những cô gái khác khi chứng kiến trận hỏa hoạn đáng sợ, Thu Hằng im lặng hòa lẫn vào nhóm người, lặng lẽ quan sát từng ánh mắt cử chỉ của Lê Hạo đang dành cho tình địch của mình. Nỗi xót xa trong đáy mắt của Lê Hạo làm Thu Hằng phát bực, nàng ta nhếch môi trộm nghĩ:
– Thì ra ngươi cũng biết dùng chiêu tỏ ra lương thiện, giả vờ thương xót một ả tỳ nữ để lấy được cảm tình của chàng chứ gì? Xuân Mai là tỳ nữ thân cận của tỷ tỷ, liên quan gì đến ngươi mà ngồi đó khóc lóc? Đồ giả tạo!
Trời nỗi gió to. Cây cối bị xô ngã đến xiêu vẹo, toàn thân oằn cong hẳn sang một hướng.
Sấm chớp làm bầu trời sáng choang lên trong tích tắc, tiếng nổ vang rền chát chúa.
Thu Đào chạy như bay về đến cửa cung Quảng Hằng Các, bước chân nàng chậm dần lại rồi dừng hẳn. Đôi mắt mở to trừng trừng thất thần nhìn vào đám cháy. Vẫn bám sát theo Thu Đào từ hồ Ngưng Bích, Lê Tuấn thấy tình cảnh trước mắt vội nắm lấy bàn tay nàng siết chặt mong làm dịu đi cú sốc quá lớn này.
Kim Ngọc vừa nhìn thấy Thu Đào liền òa khóc thật to, nhào tới phủ phục dưới chân nàng mà tự trách:
– Xin lỗi Thu Đào, xin lỗi nàng, ta không thể cứu được Xuân Mai..
Thu Đào im lặng không đáp, cái im lặng tựa hồ như nàng không hề nghe thấy lời Kim Ngọc. Như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, phút chốc nàng cảm thấy mình như rơi vào trong mộng cảnh, ngọn lửa trước mắt là một màn ảnh rộng lớn đang trình chiếu lại toàn bộ kỷ niệm của nàng cùng Xuân Mai. Vị cô nương bé nhỏ tuổi chưa tròn mười lăm, người đầu tiên Thu Đào gặp được khi lạc về thời không này. Một người con gái thời phong kiến với đôi mắt tinh anh lanh lợi thường cùng nàng đá cầu, dán đèn lồng, uống rượu.. giờ đây.. không còn nữa, không bao giờ được thấy lại một lần nào nữa!
Thu Đào cũng không hiểu vì sao mình không khóc được ngay lúc này. Đôi mắt nàng ráo hoảnh, đầu óc trống rỗng. Vị đắng chát ở đâu dâng lên tận cổ họng làm nàng bí bách đến nghẹt thở..
Lộp độp.. lộp độp..
Từng giọt nặng trĩu từ trên trời bắt đầu rơi xuống, gió hắt những giọt mưa to tướng vào mặt đến đau rát.
Thấy trời đổ mưa, mọi người xung quanh liền theo sự sắp xếp của nội giám quan mà đến Thọ Khang Cung của Thái Hậu ở tạm. Lê Hạo nhìn Thu Đào đang đứng dưới mưa, chàng phân vân không biết nên đi hay ở lại cùng nàng. Thì lúc ấy, Lê Tuấn khẽ hất hàm về phía bóng lưng Thu Hằng đang theo đoàn người rút lui, rồi lại nhìn Kim Ngọc đang sụt sùi đứng ngay bên cạnh để nhắc nhở. Lê Hạo nhìn anh trai một lúc rồi khẽ gật đầu ra chiều hiểu ý. Chàng cố nén tiếng thở dài bất lực trước tình huống hiện tại, đoạn kéo tay Kim Ngọc dìu nàng đi theo đoàn người về Thọ Khang Cung.
Mưa đã nặng hạt, từng đợt gió to liên tiếp kéo đến làm váy áo của Thu Đào tung lên phần phật. Nàng vẫn đứng im như tượng, tâm trí mãi đuổi theo chút bóng hình còn lẩn khuất đâu đây của Xuân Mai, đến nỗi nàng không nhận ra có chiếc ô trên đỉnh đầu đang thay nàng chống đỡ cơn mưa như trút nước.
Lê Tuấn cứ thế im lặng cầm ô đứng phía sau lưng Thu Đào. Chàng tự nhủ sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến khi Thu Đào không còn kiềm nén nỗi nữa mà òa khóc, lúc đó chàng sẽ đứng yên hứng chịu hết mọi lời oán than kêu gào, sẽ làm tấm bia cho nàng mặt sức cào cấu đấm đá để giải tỏa cảm xúc, sẽ ôm thật chặt để xoa dịu nỗi đau cho nàng..
Nhưng trái hẳn với dự đoán của Lê Tuấn, sau một lúc thất thần, chừng như áo quần cũng đã bị mưa tạt thấm ướt cả rồi, Thu Đào mới chầm chậm quay lưng lại nhìn chàng. Ánh mắt ráo hoảnh, nàng hỏi:
– Tối nay ta sẽ ngủ ở đâu?
* * *
Lê Tuấn đưa Thu Đào về ở trong gian phòng nhỏ tại biệt viện bên hồ Ngưng Bích.
Sau khi các cung nữ hầu Thu Đào thay y phục vừa ra khỏi, Lê Tuấn liền đẩy cửa bước vào cứ như chàng chậm một chút thì Thu Đào sẽ biến mất vậy.
Thu Đào mệt mỏi tựa đầu vào tường, đôi mắt khép hờ, thấy Lê Tuấn nàng hạ giọng hỏi:
– Thu Hằng đang ở đâu? Muội ấy không sao chứ?
Nhìn thái độ của nàng lúc này Lê Tuấn không tránh khỏi lo âu, vì thà rằng nàng cứ khóc lóc vật vã cho thõa nổi lòng! Việc gì cứ phải kiềm nén để đau thương thêm chồng chất?
Chàng chậm rãi bước đến gần, với tay lấy chiếc khăn mà các cung nữ đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đích thân lau những giọt nước mưa trên trán Thu Đào, giọng dịu dàng đáp:
– Thu Hằng đang ở Thọ Khang cung cùng với Kim Ngọc và các tú nữ khác. Nàng cứ yên tâm!
Thu Đào nghe xong lại im lặng hồi lâu, đoạn nàng mở mắt ra hạ giọng nói như thì thầm:
– Ta mệt rồi! Muốn đi nghỉ sớm!
– Ừ! Trẫm biết rồi!
Thu Đào nói xong thì nằm hẳn xuống giường nhắm mắt lại. Tiếng bước chân của Lê Tuấn mỗi lúc một xa, để lại một mình Thu Đào trong căn phòng trống trãi.
Ánh nến leo lét. Mưa đêm rả rích. Tiếng gió lùa bên cửa nghe da diết thê lương.
Thu Đào trùm chăn kín đầu, cố trấn tĩnh để suy nghĩ về cơn ác mộng đang diễn ra. Tại sao căn phòng của Kim Ngọc lại vô cớ bốc cháy được? Tại sao Xuân Mai lại ở trong đó? Nếu lỡ Kim Ngọc, hay Thu Hằng, hay bất kỳ ai khác nữa phải chôn thân trong biển lửa đó, thì liệu tim nàng có đau thế này không? Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Trà My lạc chốn này không phải chỉ để chứng kiến diễn biến của lịch sử thôi sao? Chỉ để trãi nghiệm, để vui vẻ một thời gian thôi mà! Tại sao phải thật sự biến thành Thu Đào? Tại sao lại phải chứng kiến tấn bi kịch liên quan đến sinh mạng như thế này?
Rồi khi nào mới được trở về thời hiện đại? Nếu lỡ ba năm sau thật sự phải chứng kiến Lê Tuấn bị sát hại..
Nghĩ đến đây, Thu Đào sợ hãi co rúm người lại. Nàng ôm đầu hét lên trong tiềm thức:
– Không! Không!
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, cơn đau vỡ òa, Thu Đào cắn chặt răng cố kiềm nén không cho tiếng khóc bật ra.
Bên ngoài căn phòng, Lê Tuấn ghé mắt trộm nhìn Thu Đào co ro trong tấm chăn. Mưa gió xào xạc ngoài hiên ngăn không cho tiếng nức nở của nàng lọt vào tai, nhưng chẳng cản được trái tim chàng cảm nhận được nỗi đau khiến đôi vai gầy đang run lên theo từng cơn nấc nghẹn.
Cứ thế, suốt đêm Lê Tuấn ngồi ngoài thư phòng phê duyệt tấu chương, nhưng chốc chốc lại đưa mắt về phía căn phòng để trông chừng Thu Đào.
* * *
Đêm về khuya, đèn sắp cạn dầu làm áng sáng yếu đi. Lê Tuấn đưa tay dụi mắt cho đỡ mỏi rồi định bảo Đào Biểu đi châm thêm dầu. Thì lúc ấy, tiếng thở đều đều của ông ta làm chàng nghiêng đầu nhìn. Trên chiếc chõng tre sát góc nhà, Đào Biểu đã tựa lưng vào tường thiếp đi tự bao giờ.
Lê Tuấn lắc đầu cười nhạt, nhẹ nhàng từng bước đến bên Đào Biểu, dùng chính áo khoác của mình choàng lên vai cho ông ta. Đoạn, chàng mở tủ gỗ lấy ra một chiếc giá nến, tự mình châm thêm một ngọn nến để tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Ngọn lửa bé xíu từ từ đốt cháy tiêm nến rồi lớn dần lên trong đáy mắt Lê Tuấn, nhắc chàng nhớ đến nghi vấn về trận hỏa hoạn tối nay. Chàng tự hỏi:
– Đang lúc mùa đông hay mưa, lại có nồm (*) ẩm thấp như thế này, sao lại vô cớ có hỏa hoạn được?
Lúc ấy, tiếng cót két phát ra từ chiếc chõng tre làm Lê Tuấn nhìn sang chỗ Đào Biểu đang ngủ. Bỗng ánh mắt chàng sáng lên vì chợt nhớ đến lời ông ta đã bẩm tấu lúc đó:
– Bẩm Hoàng Thượng, nơi phát hỏa là phòng riêng của tú nữ Kim Ngọc..
Ánh mắt Lê Tuấn khẽ động, chàng nhìn về phía phòng của Thu Đào, miệng lẩm bẩm:
– Đêm hôm ấy ở Quảng Hằng Các, thích khách đã chạm mặt Thu Đào và Kim Ngọc. Hắn lại không muốn giết nàng.. Lẽ nào, trận hỏa hoạn này là muốn lấy mạng Kim Ngọc?
* * *
Suốt đêm hôm ấy..
Chiếc giá nến hoa đào Lê Tuấn mới mang ra dùng đứng yên trên bàn, nó lặng lẽ cõng ngọn nến trên đầu soi sáng cho Lê Tuấn phê duyệt tấu chương, lặng lẽ chờ mối duyên kỳ ngộ để về với chủ nhân của nó!