Một câu nói hạ xuống là một tiếng bụp vang lên, nay chổi lông gà hoạt động hết khả năng của mình. Nguyên ngồi im không dám kêu vì sợ. Bố còn sợ mẹ mình thì mình không có cửa mà bật.
– Đau anh vợ ơi, em không thương anh à? A!
– Biết đau mà không biết bẩn! Đánh cho nhớ! Này thì bẩn!
Chả là hai hôm trước mẹ Hà có việc đột xuất ở công ty đành phải tạm biệt chồng con đi công tác nhanh. Trước khi đi nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, lúc về đang hớn hở xách túi đồ vào thì trông thấy nhà cửa bừa bộn. Cũng do bố Chí đi uống rượu với đối tác, say khướt lên lúc về cởi đồ vứt đại rồi lăn luôn trên ghế ngủ. Cậu cũng vừa từ trường sau chuyến làm bài xuyên đêm ở trường.
Mẹ đứng trước cửa nhà bừng bừng khí thế, cậu còn nói đỡ vài câu rồi nếu không thì bố Chí không đơn giản là ăn vài cái chổi lông gà.
Trung thu nay nhộn nhịp hẳn, đèn trước nhà đều treo đèn ông sao đỏ tươi. Lân vừa múa vừa tung kẹo cho mấy đứa trẻ con. Phương háo hức đứng trước cửa nhà đợi anh qua đón. Nay cô mặc áo ngắn, quần đùi, khoác ngoài cái áo dài qua mông một chút. Tóc tết và đội một cái mũi trên đầu. Tay còn đang cầm cái đèn ông sao vừa được một chú lân vàng cho.
– Đợi anh lâu không?
– Không, em đứng ngắm một tý là anh đã ra rồi.
– Ai cho em à?
Nguyên nhìn vào cái đèn lồng mà hỏi, cô không hề khoe anh về cái đèn nên anh biết ngay rằng chắc chắn có người vừa cho bé yêu của mình.
– Một chú lân vàng cho đấy, xinh không?
Cô cười tươi giơ lên khoe cho anh xem. Phương còn rất tự nhiên mà xoay hai vòng.
– Thôi lên xe đi, anh chở đi chơi.
– Vâng.
Cô ngồi ra ghế sau, anh bắt đầu vặn ga. Hai người chở nhau đi qua mấy con đường, đi và nói, chỉ nhau cùng ngắm mấy cái dễ thương. Nguyên chở được một vòng thì tạt cô vào quán nước.
Quán đông đúc nhưng anh đã đặt chỗ nên nhân viên đã dắt hai người về căn phòng. Trước cửa dán hình con thỏ cầm đèn lồng, theo sau là hai ba con nữa. Cô thích thú nhìn thêm vài cái rồi mới trở vào phòng với anh.
– Trà sữa nóng với cà phê sữa.
– Dạ, anh chị còn gọi thêm gì nữa không?
– Em xem thực đơn xem có thích ăn gì không?
– Bánh mousse gấu chocolate và mousse tiramisu nhé.
– Da, anh chị đợi một lát.
Nhân viên ra ngoài, rất lịch sự mà cười cực chuyên nghiệp với người bên ngoài. Phòng của hai người là phòng kính chỉ khác chỗ là cách âm. Bên ngoài tùy theo mỗi người, ngồi ăn tại chỗ hoặc vào phòng kính như cô và anh.
– Tý em ăn gấu còn anh ăn tiramisu đấy, không được tranh của em.
– Ai thèm tranh của em chứ.
– Anh thì thèm lắm, em thừa cái tính của anh rồi.
– Mà nay đi chơi vui không?
– Có chứ ạ.
Mà anh cúi xuống một chút. Nguyên thấy cô lấy điện thoại ra liền nhoẻn miệng cười, tiếng tách vang lên mấy lần. Phương bận rộn đăng ảnh với cap ” đi trung thu với anh yêu ” và chẳng đợi lâu bố mẹ đã thả tim rồi bố mẹ Nguyên cũng thả tim.
Cô hơi ngại, quên mất còn hai bên gia đình tuy đã đồng ý nhưng vẫn ngại. Bỗng tinh một cái, Quang thả mặt phẫn nộ. Cô bực mình nha, ơ nhưng sao cậu lại có facebook cô?