Lục Văn mấp máy môi, ấp úng gọi: “Thầy Cù.”
“Có nặng lắm không?” Cù Yến Đình lo lắng nói: “Có cần tới bệnh viện không?”
Lục Văn lén lút khom người ghé sát mặt lại gần như sợ Cù Yến Đình mỏi tay, bịt một lúc, hắn nắm cổ tay Cù Yến Đình kéo ra, máu đã ngừng chảy.
Cù Yến Đình hỏi: “Có đau không?”
“Đau lắm luôn.” Lục Văn giả đò, vừa dứt lời cầm lòng không đặng toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng, kìm nén nỗi ngạc nhiên mừng rỡ được gặp lại, hắn nói: “Thầy Cù, em không ngờ sẽ được gặp anh.”
Tình cờ và khôi hài xiết bao, Cù Yến Đình cũng cười: “Về khi nào đấy?”
“Sáng hôm qua ạ.” Lục Văn chỉa ngón tay cái về phía cổng số hai sau lưng: “Em sắp chuyển vào đây, hôm nay đến xem trước.”
Cù Yến Đình ngạc nhiên nói: “Cậu định chuyển vào Tử Sơn à?”
Lục Văn gật đầu, mong đợi hỏi: “Anh cũng sống ở đây hả?”
“Không, tôi đến nhà người quen.” Cù Yến Đình trả lời: “Thực ra là nhà cô giáo của tôi.”
Lục Văn hiểu ấy là Tằng Chấn và Vương Minh Vũ, hắn cứ nghĩ việc được làm hàng xóm với đạo diễn nổi tiếng sẽ khiến mình hào hứng lắm cơ, nhưng khi biết Cù Yến Đình không sống ở đây thì có vẻ nỗi thất vọng nhiều hơn.
Hai chiếc xe không thể đỗ ở đây mãi, bèn lái vào trong trước, Lục Văn nói số nhà cho Cù Yến Đình và bảo hắn không sao cả, giục Cù Yến Đình đến nơi hẹn đi, khi nào xong rồi tìm hắn sau.
Đến muộn 15 phút, Cù Yến Đình không giải thích với Vương Minh Vũ mà chỉ nói xin lỗi.
Cuối năm người giúp việc về quê ăn Tết, Tằng Chấn ở đoàn phim, cả căn biệt thự trống trải, Vương Minh Vũ chưa ăn cơm tối bèn mở quà của Cù Yến Đình ngay trên bàn ăn.
Phòng bếp kiểu mở, Cù Yến Đình quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh lấy một hộp hoành thánh và hỏi: “Cô, ăn mấy cái ạ?”
Vương Minh Vũ: “Mười cái đi, thêm hành thái vào.”
Bắc nồi lên bếp, Cù Yến Đình rửa rau thái hành thả vào nồi nấu sôi lên, đoạn múc một bát nóng hôi hổi bưng lên cho Vương Minh Vũ, sau đấy anh mới đun nước pha chè.
“Yến Đình.” Vương Minh Vũ mở lời: “Em thấy kịch bản thế nào?”
Cù Yến Đình dùng cái kẹp nhỏ để cời lá chè trong hộp, trả lời vừa thảo mai vừa khéo léo: “Cần cải thiện hơn nữa ạ.”
Vương Minh Vũ cười bảo: “Ý của em là rác thải cần thu hồi tái chế à.”
Cù Yến Đình cười mỉm, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Vương Minh Vũ đã nói như thế, chứng tỏ bà hiểu rõ giá trị của kịch bản đó, anh chỉ cần thành thật đợi bà nói là được.
Uống hai nhớp canh nóng, Vương Minh Vũ nói: “Bát hoành thánh này mua ở quán ăn sáng có giá hơn mười tệ, còn mua ở khách sạn thì giá sẽ gấp bội.”
Cù Yến Đình đóng nắp hộp chè, ấn mạnh cái nắp sắt rịt chặt, anh không có lời nào để đáp, rót nước nóng vào chuyên chè, cất lời đáp mờ nhạt trong tiếng nước chảy róc rách: “Dạ.”
Vương Minh Vũ nói: “Yến Đình, cho kịch bản này mượn tên thì sao?”
Nhằm push người, hay để lôi kéo đầu tư, vô số kể nguyên nhân Cù Yến Đình đều không quan tâm, anh để ý nguyên tắc và danh tiếng của bản thân: “Cô giáo.” Anh vẫn khéo léo như trước: “Em không am hiểu phim thần tượng.”
Nhưng Vương Minh Vũ chợt thẳng thừng: “Em cứ ra giá.”
Cù Yến Đình bưng khay gỗ, dâng chén nước chè lượn lờ hơi nóng, ngoài cửa sổ cây cối tiêu điều, khiến anh đằm mình trong căn phòng ngập tràn ấm áp cũng cảm nhận được cái lạnh. Thật lâu sau, anh đưa ra khẳng định: “Cô giáo, em không muốn làm chuyện đó.”
“Yến Đình.” Vương Minh Vũ khuyên anh: “Em không cần phải cự nự.”
Trong thâm tâm Cù Yến Đình, làm một công việc nào đấy và yêu thích nó là điều rất khó khăn, có nhiều người cả đời không thể tìm được công việc mình thích. Dạo xưa anh chẳng còn cách nào khác đành đổi nghề, nhưng bao năm qua làm biên kịch, không thể nói không có tình cảm gì.
“Cô giáo.” anh nói: “Cái nghề này môi trường chẳng trong sạch gì cho cam, em không quản được những người khác, nhưng không muốn tham gia vào hành vi ấy.”
Vương Minh Vũ đặt đôi đũa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng, khuyên lơn: “Em nghĩ nghiêm trọng quá, biên kịch nổi tiếng nào mà chẳng từng cho vài kịch bản mượn tên? Bối cảnh thị trường thúc đẩy tập tính thị trường, gió chiều nào xuôi chiếu nấy có lẽ trái với lương tâm, nhưng đi ngược chiều gió thổi rất dễ tự quật chết mình.”
Cù Yến Đình im lặng rót trà.
“Hơn nữa,” Vương Minh Vũ nói: “Làm người thì phải biết đền ơn đáp nghĩa.”
Nét mặt Cù Yến Đình chẳng thay đổi, nhưng dòng nước chảy ra từ vòi ấm chợt run lên, rót xong đặt ấm xuống, anh thu tay lại, móng tay siết mạnh đến mức trắng bệch dần dần khôi phục huyết sắc.
Anh thỏa hiệp: “Em sẽ suy nghĩ thêm, ngày mai cho cô một câu trả lời chắc chắn.”
“Được, em lúc nào cũng nghe lời.” Vương Minh Vũ nâng chén chèn lên: “Trong số những học trò thầy và cô nâng đỡ, em cũng gọi là giỏi giang.”
Khi hoàng hôn bị màn đêm thay thế, Cù Yến Đình bước ra khỏi biệt thự, sắc trời tối đen, anh ngồi vào ghế lái, lặng thinh một mình trong không gian khép kín phút chốc, rồi mới khởi động máy.
Đi thẳng rẽ trái, tìm thấy nhà số 3-19 mà Lục Văn đã nói, Cù Yến Đình tắt máy xuống xe, cổng chính không khóa, con đường mòn nằm trên mặt cỏ trong sân sáng cả dãy đèn, chiếu tỏ căn biệt thự màu trắng.
Cù Yến Đình ngơ ngác thấy quen quen, chưa kịp nhớ ra thì Lục Văn đã đứng trước cửa rộng mở vẫy vẫy tay.
Ngôi nhà không người ở quá đỗi vắng lạnh, Lục Văn bật hết đèn lên, lấy một đôi dép lê – mà chị Linh Linh đã chuẩn bị sẵn – cho Cù Yến Đình, hơi rộng, giẫm trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng “lạch bạch lạch bạch”.
Cù Yến Đình hỏi: “Hay kiểm tra xe trước đi?”
“Không sao đâu.” Lục Văn chả để bụng: “Ngày mai em bảo tài xế mang ra showroom sửa.”
Cù Yến Đình nói: “Tốn bao nhiêu tiền sửa chữa thì tôi chuyển cho cậu.”
Vừa nói vừa bước vào phòng khách, màu sắc tổng thể thiên về lạnh, trang hoàng theo gu thẩm mỹ của Lục Chiến Kình. Lục Văn đưa Cù Yến Đình đi tham quan nhà, đồng thời cầm lòng không đặng hóng hớt: “Thầy Cù, ban nãy anh gặp đạo diễn Tằng ạ?”
“Không, ông ấy không ở nhà.”
“Tiếc ghê.”
Cù Yến Đình không tài nào hiểu nổi, sợ Lục Văn tiếp tục nhắc đến những chuyện này, bèn đánh trống lảng: “Tôi hơi khác, có nước không?”
Lục Văn dẫn anh vào phòng bếp rộng hơn chục mét vuông, ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa sau nhà, hắn lấy cốc trong tủ khử trùng và nói: “Đúng lúc thử cái máy pha cà phê này xem sao.”
Cù Yến Đình nói: “Đừng phiền phức thế, nước suối là được rồi.”
Lục Văn đành thôi, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước suối, vặn lỏng nắp chai rồi đưa cho Cù Yến Đình. Lần trước ở bể bơi hắn cũng làm thế, Cù Yến Đình thuận miệng nói: “Cậu quen vặn nắp chai cho con gái à?”
Hình tượng đào hoa trong tình trường đã sụp đổ tại sân bay Giang Bắc, Lục Văn thật lòng thật dạ trả lời: “Anh đừng nói bừa, em học được từ lớp lễ nghi hồi bé đấy.”
Cù Yến Đình đầy hứng thú hỏi: “Còn học được gì nữa không?”
Tri thức nghiêm chỉnh thì Lục Văn chả biết gì, chứ rõ mấy thứ linh ta linh tinh lắm: “Ví dụ như xã giao nhé, mình được phép thể hiện sự chán ghét, nhưng không nên tỏ ra sợ hãi.”
Sao giống nói bóng nói gió mình thế, Cù Yến Đình uống nước trong chột dạ.
Lục Văn nói: “Trong bữa tiệc thà rằng ngồi im bất động, cũng đừng nên nghịch đồng hồ hay trang sức, điều đó làm người ta nhận ra anh đang khó chịu.”
Cù Yến Đình càng chột dạ hơn.
“Nếu gặp người ăn nói khó nghe,” Lục Văn nói: “Cứ vờ như không nghe thấy, nếu đối phương vẫn cố lặp lại lần hai, chỉ thể hiện rằng người đó mặt dày quá thôi.”
Cù Yến Đình lỡ tháo chiếc mặt nạ rẻ rúng, để lộ sự bất lực, như bày tỏ nỗi lòng, như xin chỉ bảo: “Vậy nếu có người ép mình làm chuyện mình không muốn, thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Văn quên tiệt kỹ năng giao tiếp, bất chợt xốc nổi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý trí quay trở về, Cù Yến Đình lắc đầu, anh tránh né tầm mắt của Lục Văn, xoay người đi ra khỏi phòng bếp. Bên tường là cầu thang bằng kính, anh vờ tò mò hỏi: “Tôi lên tầng tham quan được không?”
Lục Văn ấm ức trả lời: “Chả có ai cấm anh lên tầng.”
Lầu hai chủ yếu là phòng ngủ, phòng ngủ chính của Lục Văn có ban công, bên tường còn có bàn trang điểm thiết yếu cho sao nam, trên bàn đặt một bộ mỹ phẩm skincare chưa đập hộp. Chị Linh Linh không hề bốc phét, quả thực là chả thiếu cái gì.
Lục Văn bới lông tìm vết: “Giường hơi cứng.”
Cù Yến Đình tràn đầy kinh nghiệm tuyên bố: “Mềm quá ngủ lâu sẽ bị đau lưng.”
Hai người sóng vai ngồi xuống mép giường, Cù Yến Đình vươn tay bật đèn đầu giường, ánh sáng vàng nhạt ấm áp lan tỏa.
Tủ đầu giường mới tinh, nguyên bộ chìa vẫn còn cắm trong ổ khóa ngăn kéo, Lục Văn chê cắm thế xấu bỏ mẹ, bèn nói: “Thầy Cù, anh ngồi gần đấy, rút chìa ra bỏ vào ngăn kéo hộ em với.”
Cù Yến Đình nghe theo, rút chìa khóa và mở ngăn kéo ra.
Cả hai cứ tưởng ngăn kéo trống không, nhưng không ngờ, bên trong đặt ngay ngắn nào là điều khiển từ xa, đồng hồ báo thức, sạc dự phòng, giấy nhớ, ở giữa đặt một hộp ba con sói Okamoto.
Lục Văn mắt chữ O mồm chữ A, bên tai lảng vảng lời nói của chị Linh Linh: Mua hết những vật dụng em cần dùng.
Hắn: “Em…”
Cù Yến Đình cất kỹ chìa khóa, đóng ngăn kéo lại rồi nói: “Có rất nhiều người nổi tiếng sống ở khu Tử Sơn nên paparazzi thích theo dõi lắm, nếu đưa ai về nhà thì nhớ cẩn thận đấy.”
Lục Văn oan lắm luôn: “Em đưa ai về? Em chỉ đưa anh về thôi mà!”
“Cậu sồn sồn lên làm gì.” Cù Yến Đình nói: “Đàn ông độc thân hơn hai mươi tuổi đầu rồi, thỉnh thoảng dẫn người về cũng là chuyện thường thôi.”
Lục Văn nghiêng người, dí sát vào chân Cù Yến Đình, ăn miếng trả miếng hỏi: “Thế anh hơn ba mươi rồi, có hay đưa người về nhà không?”
Cù Yến Đình: “Liên quan gì tới cậu.”
Lục Văn lại hỏi: “Thế anh có bạn gái chưa?”
Cù Yến Đình vẫn nói: “Liên quan gì tới cậu.”
Lục Văn vặn hỏi: “Anh đâm chọt em suốt mà em hỏi một tí không được à?”
“Không được hỏi việc riêng tư.” Cù Yến Đình lý sự: “Cậu mua ba con sói, nhưng lại hỏi về bạn gái người khác, sao hồi bé cậu không đi học lớp logic vậy?”
Lục Văn không tranh luận được, tức đến mức thở phì phò như trâu, xoang mũi nóng rực như sắp chảy máu đến nơi, hắn chợt quay đầu sang và bắt gặp chai nước suối Cù Yến Đình nắm rịt từ nãy tới giờ.
Trên thân chai thủy tinh có vệt mờ giống y như ly rượu trong bữa tiệc đóng máy, ấy là mồ hôi tay.
Lục Văn chắc chắn Cù Yến Đình có tâm sự, liên hệ với lời chưa nói hết ở dưới lầu, trầm ngâm chốc lát, hắn đưa ra một suy đoán vô căn cứ: “Anh xem chuyện này có logic không nhé.”
“Chuyện gì?”
“Có người bắt nạt anh phải nói cho em biết.”
Cù Yến Đình không biết nên nhìn vào đâu, lẩm bẩm hỏi, vì sao.
— Em bảo vệ anh.
“Vì dạo trước em nói bốn chữ ấy đã làm anh bực.” Lục Văn khẽ giọng đáp: “Nên em không dám nói.”