* Hồng y là đồ màu đỏ 🐣
“Xích Hỏa Sơn Trang các ngươi đến cùng là có ý gì?! Trụy Ma Uyên vẫn luôn tùy các ngươi trông giữ, hiện giờ cấm chế gần Ma Uyên bắt đầu biến mất, đây chính là cơ hội trăm năm mới có một lần. Các ngươi lại nói truyền tống trận hỏng rồi, đệ tử Điểm Chu Môn và Ngọc Hành Sơn bọn ta làm sao tiến vào trong đó tham gia rèn luyện?!”
Người nói là đệ tử mặc hồng y của Điểm Chu Môn, mặt hắn đầy tức giận: “Xích Hỏa Sơn Trang các ngươi chẳng lẽ muốn độc chiếm vật phẩm trong bí cảnh của Trụy Ma Uyên?”
“Ngươi la lối với bọn ta thì có ích gì? Ta cũng chỉ là đệ tử Trúc cơ mà thôi! Làm sao biết tính toán của các trưởng lão? Ba tháng trước, bọn ta đã mất liên hệ với trưởng lão nội môn, những kia tin tức những đệ tử như bọn ta há có thể biết được!” Đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang sưng mặt, đánh giá những người kia: “Mấy người các ngươi không phải cũng chỉ là đệ tử bình thường của Điểm Chu Môn sao, trưởng lão các ngươi còn không nói gì, các ngươi đến chỗ bọn ta làm ầm ĩ cái gì?”
Sở Nghiêu Nghiêu vốn đang muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì lại nghe thấy tiếng của Tạ Lâm Nghiễn bên tai.
“Sở Nghiêu Nghiêu.”
Tiếng động này đột nhiên nổ vang bên tai, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng xảy ra quá bất thình lình, lập tức kéo thần thức nàng trở về. Nàng nhíu mày, cố nén cảm giác mông lung truyền đến từ huyệt thái dương, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không hiểu vì sao hắn lại đuổi thần trí của mình trở về. Trên tay Tạ Lâm Nghiễn còn cầm nửa cái bánh đậu xanh, hắn dường như rất thích ăn thứ này, trong đĩa tổng cộng có ba cái, đây đã là cái thứ hai hắn ăn.
“Đừng để ta thấy được thần thức của ngươi, chướng mắt.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…” Dựa vào cái gì hắn không cho nàng phóng thần thức ra ngoài thì nàng phải ngoan ngoãn nghe lời?!
Được rồi, thần thức của Tạ ma đầu thật sự quá mạnh, nếu nàng cố ý đưa thần thức ra tuyệt đối là đang tự làm mình không thoải mái.
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại trên nửa cái bánh đậu xanh trên tay Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên thò tay cầm cái bánh cuối cùng trong đĩa lên. Có lẽ là sợ Tạ Lâm Nghiễn sẽ đoạt mất, nàng lập tức nhét cái bánh đậu xanh vào trong miệng mình, một lần cắn nửa cái.
Tạ Lâm Nghiễn nhướng mày châm biếm, nhưng không ngăn cản.
Sau khi cắn một miếng bánh đậu xanh lớn vào miệng Sở Nghiêu Nghiêu liền hối hận. Thật sự là… Quá ngọt! Quá ngọt, ngọt đến phát mặn. Sở Nghiêu Nghiêu thật vất vả nuốt cái bánh đậu xanh xuống, vẻ mặt nhăn nhó.
“Sao ngươi lại thích ăn thứ ngọt như vậy?” Giọng của nàng cũng có chút run lên. Hơn nữa Tạ Lâm Nghiễn đã ăn tới cái thứ hai. Tạ ma đầu vậy mà thích đồ ngọt???
Nàng còn không thích.
Tạ Lâm Nghiễn đẩy một chén trà nóng đến trước mặt nàng: “Tại hạ chưa từng thấy ai ăn loại điểm tâm này mà cắn một miếng nửa cái.”
Sở Nghiêu Nghiêu nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, trong cổ họng vẫn không nhịn được mà phát mặn, nàng che miệng ho khan vài tiếng, cực độ ghét bỏ đem nửa cái bánh đậu xanh còn dư vứt sang một bên.
“Nếm thử cái này.” Tạ Lâm Nghiễn lại đẩy một dĩa điểm tâm đến trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu.
Nàng cúi đầu nhìn, đó là một dĩa bánh quý phi, hình dáng đẫy đà, trông là thấy bên trong bọc đầy nhân bánh, trên lớp vỏ trắng mềm điểm màu đỏ trang trí, giống như hoa trên trán quý phi.
“Bên trong là cái gì?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
“Mứt táo.” Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, vẫn cầm một cái lên, lần này nàng rất cẩn thận, chỉ nhẹ nhàng mà cắn một cái.
Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo nàng: “Ngươi cắn như vậy căn bản không cắn tới mứt táo bên trong.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Hắn nói đúng, Sở Nghiêu Nghiêu lại cắn một cái, lần này cắn khá lớn, vỏ mềm, nhân bánh dẻo, cảm giác có chút sựt, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt nhàn nhạt của táo. Quả nhiên không ngọt như vậy, rất phù hợp với khẩu vị của Sở Nghiêu Nghiêu. Mắt nàng sáng lên, nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Cái này ăn ngon!”
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười: “Vậy thì cứ từ từ ngồi ăn.”
Dứt lời, hắn tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rõ ràng là tống cổ Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn lời. Tạ Lâm Nghiễn không cho nàng phóng thần thức ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể ngồi ở đây ăn điểm tâm. Cũng không biết hắn đang nhìn cái gì, Sở Nghiêu Nghiêu cũng muốn xem.
Sở Nghiêu Nghiêu lại cắn cái bánh quý phi trong tay một miếng, nàng nhớ tới vừa rồi khi mình phóng thần thức ra ngoài nghe được đoạn đối thoại kia. Trụy Ma Uyên nằm giữa chính đạo và Cực Kì Vực, bản chất kỳ thật là một hẻm núi đầy cấm chế. Nghe nói chỗ đó vốn là đông phủ của tu sĩ thượng cổ nào đó, nhưng vị lão đại này lúc độ kiếp vô ý rơi vào ma đạo làm ảnh hưởng tới linh khí của thiên địa, dẫn tới Trụy Ma Uyên bị ma khí xâm nhiễm, thành một ma vực vô cùng hung hiểm.
Đương nhiên, đây đều là truyền thuyể hàng tỉ năm trước, cuối cùng là thật là giả cũng không ai nói rõ được, nhưng có thể khẳng định trong Trụy Ma Uyên quả thật có không ít bảo vật thượng cổ quý hiếm. Bên ngoài Trụy Ma Uyên yêu thú sinh trưởng nhiều không đếm được, lấy ma khí làm thức ăn, thân thể cứng rắn vô cùng, là nguyên liệu luyện khí thượng hạng.
Xung quanh Trụy Ma Uyên có vô số cấm chế thượng cổ đáng sợ, nhưng cứ một trăm năm cấm chế, trận pháp gì đó đều sẽ theo nhật nguyệt sao trời thay đổi mà yếu đi. Đây là khoảng thời gian tốt nhất để vào Trụy Ma Uyên. Ba đại môn phái chính đạo và ma tu Cực Kì Vực đều sẽ thừa dịp này xâm nhập Trụy Ma Uyên tìm kiếm cơ duyên tu luyện.
Mà trong cốt truyện nguyên tác, Tạ Lâm Nghiễn chính là muốn xâm nhập Trụy Ma Uyên trước khi nó mở ra nên mới bị cấm chế phản phệ, bị trọng thương.
Về phần vì sao hắn muốn làm như vậy, đương nhiên không phải là vì hắn ngu xuẩn, mà là bởi vì trong thời gian hắn ở Ma vực làm Ma Tôn tình cờ có được một cái ngọc giản mà chủ nhân hàng tỉ năm trước của Trụy Ma Uyên để lại. Trong ngọc giản có giấu phương pháp mở ra bí cảnh Trụy Ma Uyên, thậm chí ngay cả bản đồ vào Trụy Ma Uyên cũng có. Ai ngờ trong hàng tỉ năm thương hải tang điền này, nhiều trận pháp trong Trụy Ma Uyên bị lệch vị trí, tạo thành một cạm bẫy tự nhiên hỗn loạn. Cho dù người tới có là chủ nhân của nó cũng không dễ ứng phó, lúc này mới khiến Tạ Lâm Nghiễn bị trọng thương.
Cho nên vừa rồi đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang và Điểm Chu Môn đang thảo luận cái gì? Chẳng lẽ Trụy Ma Uyên xảy ra cái gì ngoài ý muốn?