Tri Nhạc không hiểu sao, tò mò nhìn xung quanh.
“Để họ ở đây chơi, chúng ta vào phòng trong ngồi,” Tần Việt đứng dậy, đưa mọi người vào phòng xép nhỏ bên trong: “Mới có chai rượu ngon, nếm thử đi.”
Mọi người sôi nổi đứng dậy, mới nãy chỉ là hàn huyên mở màn thôi, tiếp sau đây mới là giao lưu thực sự.
Thẩm Trình đi phía sau, hỏi Tri Nhạc muốn vào cùng mình hay ở lại ngoài này.
Tri Nhạc nhìn căn phòng rồi lại nhìn bức tường kính, nói: “Em không uống rượu đâu.”
Thẩm Trình gật đầu, trước hết là đưa Tri Nhạc đến trước tường kính, ý bảo Tri Nhạc nhìn xuống dưới. Hóa ra tầng một của câu lạc bộ là một quán bar, đã đến giờ biểu diễn, đêm nay có mời khách quý lên sân khấu, không khí náo nhiệt, tầm nhìn từ tầng sáu rất tốt, có thể quan sát toàn bộ sân khấu.
“Bên dưới loạn lắm, cứ ở đây xem thôi.” Thẩm Trình nói, rồi hắn chỉ cho Tri Nhạc chốt mở trên tường kính, muốn nghe tiếng thì mở ra, nhưng có thể sẽ thấy quá ồn, không nên nghe quá lâu.
Tri Nhạc bị sân khấu phía dưới hấp dẫn ánh mắt, gật đầu đáp vâng vâng.
Khi Thẩm Trình đang dặn mấy lời đó, mấy cô cậu kia đứng ở tường kính cách đó không xa nhìn hai người.
“Có việc thì gọi tôi.” Cuối cùng Thẩm Trình nói vậy, Tri Nhạc tỏ vẻ không thành vấn đề, Thẩm Trình rời khỏi chỗ cậu, đi vào phòng trong, chọn chỗ hướng ra ngoài, chỉ cần hắn giương mắt là có thể nhìn ra ngoài.
Tri Nhạc nhìn sản nhảy dưới tầng đầy mới lạ, trấn trên cũng có quán bar nhỏ nhưng Giang Thiện Nguyên không cho phép cậu bén mảng lại gần, bình thường cậu chỉ được thấy trên TV thôi, hôm nay là lần đầu được quan sát gần như vậy. Ca sĩ, vũ công, nhân viên phục vụ, ánh đèn sáng, đám người bung lụa… giống như một thế giới khác vậy.
Không ai mở chốt, chỉ có chút âm thanh mơ hồ truyền đến, như đến từ một nơi xa xôi. Tri Nhạc tò mò chăm chú nhìn hình ảnh dưới sân khấu, cậu cảm thấy như mình đang xem kịch câm.
“Hi, tôi tên Tiểu Đào.” chợt có một chàng đi qua, đứng cách cậu mấy bước, cười nói với Tri Nhạc: “Chán không? Có muốn chơi trò chơi cùng nhau không?”
Tiểu Đào chỉ bàn chơi bida bên kia.
Tri Nhạc quay đầu, nhìn Tiểu Đào, tự nhiên thấy có chút không được tự nhiên, cậu đang định nói chuyện thì có một giọng nói khác truyền đến: “Thôi bỏ đi, người ta khác chúng ta đấy.”
Tiểu Đào quay đầu lại cười: “Ninh Minh, có giỏi thì cậu nói to hơn chút đi.”
Ninh Minh bĩu môi, một trong hai cô nàng đứng cạnh cậu ta khoanh tay nhún vai không quan tâm, người kia thì giật nhẹ góc áo của Ninh Minh ý bảo cậu ta đừng lắm miệng.
Mọi người đều rõ thân phận của Tri Nhạc, Tần Việt còn dặn dò trước, nhóm đàn ông kia là bạn của Tần Việt nên cũng khách khí có thừa với Tri Nhạc, mấy người này không tùy ý bắt chuyện nên tất nhiên cũng kém thân thiện hơn.
Tri Nhạc nhìn về phía Ninh Minh, Ninh Minh mắt phượng mày ngài, là một chàng trai đẹp.
Ninh Minh thấy Tri Nhạc nhìn mình thì nhướng mày, liếc Tri Nhạc một cái rồi mất kiên nhẫn rời mắt đi.
Tri Nhạc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói với Tiểu Đảo: “Xin lỗi, tôi không biết chơi.”
Tiểu Đào không ép, nói: “Vậy cậu cứ tự nhiên, chúng tôi đi chơi vậy.”
Mấy người đi qua đó, nhân viên phục vụ điều chỉnh dụng cụ, rất nhanh đã bắt đầu trò chơi. Có hai người khác ở bên kia chơi điện thoại, xem phim, ai làm chuyện của người nấy.
Tri Nhạc ngồi nhìn xuống sân khấu một mình, sau khi xem đã thì trở vào trong, uống nước ăn vặt rồi nhìn quanh, không tìm thấy cái gì khiến mình hứng thú nên cậu lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò chơi.
Tiểu Đào có đi qua xem định rủ cậu lập đội chơi cùng, nhưng Tiểu Đào nhìn một lúc, phát hiện trình độ Tri Nhạc quá cùi bắp nên đành thôi, yên lặng tránh sang một bên.
Thẩm Trình ngồi trong phòng trong, thỉnh thoảng nhìn ra gian ngoài.
Đôi khi vừa vặn lúc Tri Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt họ giao nhau, Tri Nhạc sẽ cười, lắc điện thoại, khóe môi của Thẩm Trình sẽ hơi cong lên.
Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, trước cửa xuất hiện một bóng người cất bước vào phòng.
Người ở gian ngoài ngẩn ra, lục tục ngẩng đầu, Tri Nhạc cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía người từ trên trời giáng xuống này.
Chỉ thấy đó là một người đàn ông trẻ, tầm 20 tuổi, mái tóc dài buộc một nửa phía sau đầu, làn da tái nhợt trắng như tuyết, đến môi cũng không có màu máu, giống như đã lâu không ra nắng, cao không đến 1m8, rất rất gầy, y như bơi trong quần áo vậy, khiến người ta nghi ngờ rằng chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn người này đi.
Người nọ có quầng thâm đậm dưới mắt, thoạt nhìn ốm yếu gầy gò không có sức, mà y mở miệng nói thì rất có sức.
Y vào phòng, quét mắt nhìn quanh một cái rồi lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài hết đi.”
Bọn Tiểu Đào dừng chơi, quay ra nhìn nhau rồi nhìn anh chàng kia.
“Anh là ai?”
“Mấy người, đi ra ngoài hết cho tôi,” người nọ vươn ngón trỏ chỉ vào bọn họ, giọng càng thêm lạnh: “đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Ninh Minh vừa định đáp lại thì đúng lúc này Tần Việt nghe tiếng đi ra xem. Khi người nọ tiến vào phòng thì Thẩm Trình đã chú ý tới rồi, hắn quay người ra sau đó nhận ra đó là ai thì hơi nhướng mày, không đứng lên nữa.
Những người khác trong phòng nghe tiếng cũng dừng cuộc nói chuyện, nhìn ra ngoài theo.
“Không phải không hợp ý nhau sao? Sao lại tới vậy.” Tần Việt nói với người nọ.
Anh chàng nọ không trả lời, lười biếng đi thêm mấy bước, ngồi xuống ghế.
“Vừa tỉnh dậy sao? Hay chưa ngủ? Em ăn gì không?” Tần Việt lại hỏi.
Chàng trai vẫn không nói gì, tựa như thấy Tần Việt lắm lời, y mất kiên nhẫn nhíu mày, sau đó duỗi tay chỉ mấy người Ninh Minh, không cần nói cũng biết ý của y.
Tần Việt nói: “Bọn họ không cản trở em mà.”
Anh chàng giương mắt, lạnh lùng trừng Tần Việt một cái.
Tần Việt giơ tay đầu hàng ngay tắp lự: “Rồi rồi rồi, biết rồi, tổ tông.”
Tần Việt quay đầu cười tủm tỉm với đám Ninh Minh: “Ngại quá, cái vị, đành phiền mọi người sang phòng riêng cách vách vậy.” Lại cười gọi với vào trong phòng: “Anh em, xin thứ lỗi.”
Mấy người trong phòng trong cười rộ lên, hiển nhiên học cũng biết anh chàng này, hơn nữa tình huống này đã thấy nhiều rồi nên chẳng ngại.
“Công chúa đại nhân không vui, ai dám làm trái ý chứ. Mấy người cứ ra ngoài trước đi.”
Nhóm Ninh Minh đành phải rời đi trước.
Tri Nhạc hơi mờ mịt, không biết mình có phải đi hay không, cậu đứng dậy theo.
“Ôi Tri Nhạc, cậu không phải đi đâu, cứ ngồi đi.” Tần Việt vội nói.
Tri Nhạc quay đầu nhìn Thẩm Trình, Thẩm Trình gật đầu, ý bảo không sao, Tri Nhạc lại ngồi xuống. Chàng trai kia liếc Tri Nhạc một cái, không nhìn ra cảm xúc của y.
“Tri Nhạc, đây là Phương Mộc,” Tần Việt nói: “Cậu không cần để ý đến em ấy, cứ coi như em ấy không ở đây là được” Gã lại quay sang nói với người nọ: “Đây là khách quý của anh, tổ tông, không được bắt nạt người ta đâu đấy.”
Toàn bộ gian ngoài chỉ còn Tri Nhạc và người tên Phương Mộc nọ.
Tri Nhạc nhẹ nhàng thở ra, tuy cậu đã vượt qua được cảm giác khó chịu khi mấy người kia ở đây nhưng cậu có cảm giác họ không thích mình lắm, dù thoạt nhìn Tiểu Đào rất hiền lành nhưng vẫn khiến Tri Nhạc không được tự nhiên. Với Tri Nhạc, cái đó không được tính là ý thù địch rõ ràng, cậu có thể không quan tâm, nhưng bọn họ bị đuổi đi thì càng thoải mái hơn.
Nhưng hình như người mới tới này cũng chẳng phải người thân thiện gì.
Sau khi Phương Mộc vô cớ đuổi người đi thì lười biếng ngồi trên ghế sofa, chẳng nói chẳng rằng, giống như đang ngẩn người, lại như đang tức giận.
Tri Nhạc nhịn không được nhìn y một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lại lập tức bị Phương Mộc bắt quả tang, trừng mắt nhìn lại.
“Xin lỗi.” Tri Nhạc vội nói. Cậu vội rời mắt đi, rũ mắt xuống nhìn sàn nhà, nghĩ bụng người này hơi hung dữ.
Tri Nhạc nghe thấy Phương Mộc hừ một tiếng, hình như còn lạnh lùng đánh giá cậu một lát rồi không thèm để ý đến cậu nữa.
Trong căn phòng rộng lớn, hai người ngồi trong im lặng, không biết nhạc nhẹ đã được bật từ bao giờ, du dương như có như không, không ai cảm thấy xấu hổ, sau một lúc lâu, Tri Nhạc lấy điện thoại ra tiếp tục chơi. Phương Mộc thì tiếp tục ngây người.
Ngây người như vậy chốc lát, Phương Mộc đứng dậy, không biết lấy một giá vẽ từ đâu ra, y quay về phía đại sảnh rồi bắt đầu vẽ tranh.
Tri Nhạc tò mò nhìn xung quanh một vòng, được nhắc nên nhớ ra hôm nay chơi game nhiều quá rồi, còn chưa kịp đọc sách nữa, vì vậy cậu tắt điện thoại, lấy một quyển sách trong túi ra, cúi đầu bắt đầu đọc.
Phương Mộc nhìn thoáng qua, nhường mày rồi quay lại với bảng vẽ của mình.
Câu lạc bộ giải trí lớn nhất thành phố C, dưới tầng nam nữ xúng xính lụa là, xa hoa lãng phí, Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi trong căn phòng xa hoa nhất, một người đọc sách, một người vẽ tranh, cái vẻ nghiêm túc kia quả thực khiến người khác nghi ngờ không biết phải chăng thời không đã bị đảo lộn…
Nhưng hai người trong cuộc đều không hề tự giác nhận ra có gì không ổn.
“Ê, cậu qua đây.”
Phương Mộc chợt cất tiếng, Tri Nhạc ngẩng đầu, xác nhận Phương Mộc đang gọi mình thì đóng sách lại đi qua.
中国风风格: phong cách Trung Quốc