Điều này kỳ thật không thể trách hắn, hắn không muốn để Ôn Hủ Hủ tổn thương Hoắc Dận, mà Ôn Hủ Hủ cũng đã đồng ý.
Còn điểm chính là, Hoắc Dận là do chính tay hắn nuôi lớn, tính chiếm hữu của đàn ông, là thứ hắn không cho phép người khác chạm vào đồ đạc của mình.
Ôn Hủ Hủ bị kéo về khoang thuyền, sự thay đổi đột ngột khiến đầu óc cô rối bời.
“Không, Hoắc Tư Tước, nghe tôi giải thích, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này tôi có thể bù đắp, tôi nhất định sẽ không để cho con bị thương tổn, tin tưởng tôi.”
Ôn Hủ Hủ muốn giải thích với người đàn ông này rằng cô thật sự rất hòa hợp với đứa bé, nếu cho cô một cơ hội, cô có lòng tin con cô sẽ tha thứ cho cô.
Thế nhưng, Hoắc Tư Tước nghe xong, lại trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Bù đắp? Ôn Hủ Hủ, cô lấy cái gì để bù đắp? Một người vì tự do cũng có thể giả chết! Cô có tư cách gì nói đến bù đắp cho con?”
“……”
“Nghe rõ đây, nếu như cô còn muốn người nhà của mình ở thành phố A được bình yên, cô tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không, đừng trách tôi nhẫn tâm!”
Trước khi rời đi, hắn chỉ để lại cho Ôn Hủ Hủ một câu khó nghe.
Sau một câu nói, Ôn Hủ Hủ có tức giận đến đâu, không cam lòng như thế nào, cũng đành kìm nén lại.
Người nhà thành phố A, chỉ có một nhà mợ cô.
Mà hiện tại, hai người con khác của cô cũng đang ở trong nhà bọn họ.
Ôn Hủ Hủ tức đến nghiến răng nghiến lợi……
Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ vẫn bị nhốt lại lần nữa.
Tuy nhiên, không được bao lâu thì tàu đã cập bến, vì vậy cô được thả ra.
“Cô Ôn, đã đến rồi, cô đi xuống trước đi, hôm nay phỏng chừng không thể dẫn cô đến Hoắc gia, tôi đã sắp xếp cho cô một chỗ ở, đến lúc đó bọn họ sẽ dẫn cô qua đó.”
