“Này Mẫn Nhi cô nương, tiểu thư nhà cô cũng nặng đấy. Được rồi, ta đi trước, hai người nhớ chú ý an toàn.”
Nói rồi, TRịnh Kỳ Lầm thúc ngựa, con hắc mã hí vang cả ngọn núi, tung vó lao nhanh đi. Mẫn Nhi lúc này đã phần nào vơi bớt lo lắng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó khác lạ, không biết là ở đâu. Nỗi lo ấy vô hình, như có như không, không rõ ràng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
“Mẫn Nhi cô nương, sao vậy?”
“Không sao, chỉ là, ta cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà không biết là ở đâu”
“Đừng nghĩ nhiều quá, chuyện gì đến sẽ phải đến thôi. Có lo cũng chẳng được gì cả. Được rồi chúng ta cxung xuất phát thôi, Cô biết cưỡi ngựa chữ?”
“….Ta không biết….”
“…..Thôi lên ngựa đi nhớ ôm chắc ta, trong vòng một ngày chúng ta phải về đến kinh thành.”
Mẫn Nhi gật đầu nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Xuyến Tâm, chỉ với một cái bật nhẹ Xuyến Tâm dễ dàng kéo được Mẫn Nhi lên lưng ngựa. Giật nhẹ dây cương, thúc vào hai bên mình của con ngựa, hai vó chồm lên, nó phi nhanh về hướng kinh thành.
Trịnh Kỳ Lâm cưỡi ngựa liền một mạch từ vách núi gần Cẩm thành về kinh thành, dọc đường không ngừng lại nghỉ ngơi dù là một giây, cứ đi như vậy không biết đã đổi biết bao nhiên con ngựa rồi. Cuối cùng cũng về được đến cổng lớn Tiêu Dao vương phủ, khi đó trời vừa sập tối. Tiếng vó ngựa vừa dừng, thị vệ gác cửa của Tiêu Dao vương phủ còn chưa kịp làm gì thì một loạt tiếng ồn ào dần nổi lên. Từ cửa lớn một toán người ập ra có thể gọi là phục kích từ trước, chỉ chờ có vậy là ùa ra, bao vây tứ phía.
“Cuối cùng cũng tìm được tiểu ma ma rồi, may quá. Tiểu ma ma không sao chứ?”
“Công tử, tiểu ma ma bị sao vậy? Sao cả người đều là thương tích, còn hôn mê nữa.”
“Tiểu ma ma an toàn rồi may quá……Mẫn Nhi muội muội đâu rồi? Công tử không phải muội ấy đi cùng huynh và hắc y cô nương sao? Sao bây giờ chỉ còn mỗi công tử và tiểu ma ma vậy? Mẫn Nhi sẽ không sao chứ?”
Tiếng nhao nhao ở bốn phía không ngừng nổi lên, hàng trăm hàng ngàn những câu hỏi nhằm vào Trịnh Kỳ Lâm mà hỏi. Cũng không biết phải trở lời câu nào trước nên đành phải im lặng trước tiên. Bế Vân Nghê xuống, Trịnh Kỳ Lâm bất lực nhờ mọi người nhường đường để đưa Vân Nghê vào trong trước. Hắn tạm thời đưa Vân Nghê vào phòng của A Tú. Xong xuôi thì cho gọi lang y đến thăm khám rồi đi tìm Trịnh Cảnh Hiên phục lệnh.
“A Tú, muội tìm một bộ quần áo mới sạch sẽ đến thay cho tiểu ma ma đi. Tiểu Ái, Tiểu Ngọc hai muội đến nhà bếp hỏi bọn họ có thể mượn dùng một chút không? Nếu được thì nấu một bát cháo mang tới đây, đợi tiểu ma ma tỉnh lại sẽ để người ăn đỡ đói. Tiểu Lệ, A Hoa hai muội đi đun một chút nước nóng láy để lau người cho tiểu ma ma. Tiểu Dương, muội hoạt ngôn, đành nhờ muội xuất phủ, lên phố tìm mua chút quế hoa cao, tiểu ma ma thích bánh quế. Đợi người uống thuốc xong sẽ đưa cho người. Còn lại thì ỏ đây, cùng ta chăm sóc tiểu ma ma và đợi đại phu.”
“Dạ Tiểu Hạnh tỷ, bọn muội sẽ đi ngay, tiểu ma ma giao lại cho mọi người, bọn muội đi rồi sẽ về ngay. “