“Sao tôi có thể sợ được!”
Sở Dụ phản bác theo phản xạ, qua hai giây, lại đè thấp âm thanh lần nữa, “Kỳ thực, cũng chỉ……….chỉ sợ một chút chút thôi.”
Lục Thời xoa xoa đằng sau gáy Sở Dụ, “Ừ, có tôi đây rồi.”
Phía bên kia, Lý Hoa đã tắt đèn trong đại sảnh, cả đại sảnh lớn chỉ có hai chiếc đèn treo tưởng nhỏ ánh sáng hữu hạn.
Cậu ta nói rất chậm, “Không cho ai đi cả.”
Mộng Ca cười lớn, “Đậu má, không khí này thực sự rất thích hợp để kể chuyện ma! Kích thích!”
Mười mấy người ngồi xung quanh một cái bàn.
Trên mặt bàn đặt một chiếc đèn pin úp ngược, miễn cưỡng coi như ngọn nến.
Mọi người không ai nói chuyện.
Chương Nguyệt Sơn hỏi trước, “Hay là lần lượt kể? Mọi người có chuyện ma nào để đáy hòm đều có thể kể ra, cuối cùng bỏ phiếu xem chuyện của ai đáng sợ nhất, dọa người nhất, thế nào?”
Sở Dụ điên cuồng gào thét trong lòng, đây là trò chơi chết tiệt gì, tại sao mình lại phải tham gia! Nhưng có lẽ là do sợ quá, cùng với một chút tâm tình kích động, vì thế miệng lại nói ra, “Được, tôi đồng ý!”
Phương Tử Kỳ giơ tay, “Để tôi là người mở màn cho, coi như thả con tép bắt con tôm.”
“Đây là một chuyện có thật, là chuyện xảy ra ở tường cấp hai của tôi, chuyện này bắt đầu là do một nữ sinh tóc dài, không biết tại sao lại nhảy lầu……..”
Phương Tử Kỳ áp giọng rất thấp, tốc độ nói lại chậm, âm u, có chút không khí kinh khủng.
“………Có một hôm, Lâm Khiết mở cửa phòng ngủ, đột nhiên phát hiện, trên giường của cô có một nữ sinh tóc dài đang ngồi, quay lưng lại với cô, đang dùng lược chải đầu từng chút từng chút một. Cô đứng ở cửa không dám cử động, nghĩ thầm, có phải là người kia đã trở lại, có phải không, có phải không……….”
Dưới bàn ăn, Sở Dụ nắm chặt góc áo Lục Thời, nhanh chóng kéo hỏng cả vải.
Lục Thời liếc mắt nhìn cậu một cái, vươn tay mình qua để cho Sở Dụ nắm lấy.
Phương Tử Kỳ thổi phồng bầu không khí cực điểm, ngay khi Sở Dụ muốn hét to lên, “Khẳng định là hồn ma nữ kia quay lại báo thù rồi”, Phương Tử Kỳ đột nhiên nói, “Nữ sinh ngồi ở giường dưới quay đầu lại, cười híp mắt hỏi Lâm Khiết, “Lâm Khiết, cậu nhìn xem, tóc giả tôi mới mua có đẹp không?”. Thì ra nữ sinh này ở giường đối diện Lâm Khiết.”
Lặng ngắt như tờ.
Phương Tử Kỳ vô cùng hài lòng với phản ứng của bọn họ, cười lớn, “Ha ha ha ông đây không nói chuyện ma quỷ, căn bản là không có ma!”
Mộng Ca vỗ lên bàn “rầm rầm”, tức giận, “Cút cút cút, Phương Tử Kỳ, cậu làm tốn cảm xúc của ông đây!”
Phương Tử Kỳ nín cười, “Không phải tôi đây chỉ tung gạch nhử ngọc thôi sao? Nào, nào, nào, các cậu kể đi!”
Sở Dụ nắm chặt tay Lục Thời, tự chuẩn bị tâm lý cho mình.
Tôi không sợ ma, làm sao tôi có thể sợ ma được, bây giờ tôi đã thèm hút máu người rồi, nói không chừng tôi còn thuộc huyết tộc, ma phải sợ tôi mới đúng!
Nghĩ như vậy cậu lập tức to gan hơn trong ba giây.
Nhưng cũng chỉ có ba giây.
Nghe xong câu chuyện ác quỷ giết người thứ hai, Sở Dụ dựa vào Lục Thời, lạnh run người.
“Tôi buồn ngủ rồi.”
Chương Nguyệt Sơn nhìn Lục Thời, “Lục Thần cậu buồn ngủ rồi sao? Hôm nay quả thực rất mệt, hay là cậu đi nghỉ trước đi?”
“Ừ, các cậu cứ chơi đi.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ, “Còn cậu?”
Sở Dụ như được đại xá, vội vàng nói, “A, cậu vừa nói như vậy, tôi cũng có chút mệt, tôi đi với cậu nhé!”
Mộng Ca có ý ngăn cản, “Đừng, giáo hoa, Lục Thần, không khí tốt như vậy, hai người đừng đi, tôi vẫn chưa kịp kể chuyện của tôi mà!”
Sở Dụ nghĩ thầm, tôi có mà điên mới ở lại đây nghe mấy người kể chuyện ma!
Nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng, “Các cậu chơi đi, tôi lên tầng ngủ một chút, tỉnh rồi sẽ xuống.”
Đợi khi lên tới phòng được phân cho nam sinh ở tầng ba, Sở Dụ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Nhớ tới gì đó, Sở Dụ vươn tay kéo cổ tay Lục Thời, có chút lo lắng, “Ban nãy có phải tôi bóp tay cậu không, lực rất mạnh, có đỏ lên hay không?”
Lục Thời theo bản năng rụt tay lại.
Phát hiện ra động tác nhỏ ấy, Sở Dụ không hỏi nhiều, giả vờ như không nhận ra. Cậu lại tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, “Lớp phó học tập kể câu chuyện ma kia, cuối cùng lại cua khét lẹt, nhưng tôi vẫn rất sợ! Sau này tôi sẽ không tham gia loại hoạt động kể chuyện ma thế này nữa!”
Mọi người đều ở dưới tầng chơi, mỗi người đều tính chơi xuyên đêm, không có ai muốn đi ngủ cả, phòng trên lầu đều trống không.
Sở Dụ xoi mói, kiên nhẫn chọn một căn phòng có trang hoàng phù hợp với thẩm mỹ của mình.
Lục Thời hỏi cậu, “Ở một mình?”
Sở Dụ rất muốn cứng rắn đáp lại một câu, “Tôi ở một mình đương nhiên không sao cả!”
Nhưng cậu vô cùng hiểu rõ bản thân mình, “Đương nhiên không thể ở một mình!”
Hai người ngủ một gian.
Căn phòng Sở Dụ lựa chọn, là chủ đề Địa Trung Hải, màu sắc chỉnh thể là lam nhạt, bên trong có hai chiếc giường đơn.
Cửa sổ còn chưa kéo lên, hạt mưa đập vào cửa kính, phát ra âm thanh lộp độp.
Sở Dụ dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, lao từ phòng tắm ra, cậu nhanh chóng chui vào chăn, ôm chặt chăn mới có một chút cảm giác an toàn.
Lục Thời muốn tắt đèn, Sở Dụ ngăn cản, “Đợi một lát!”
Lục Thời dừng động tác lại.
Nhắm chặt mắt, Sở Dụ mới nói, “Được rồi, có thể tắt đèn.”
“Tạch” một tiếng vang lên, đèn bị tắt, cả căn phòng ngủ đều chìm vào trong bóng đêm.
Sở Dụ ôm lấy chăn, đổi mấy phương pháp cố gắng thôi miên bản thân mình nhưng hiệu quả đều vô cùng bình thường.
Trí nhớ cậu rất tốt, những hình ảnh chuyện ma ban nãy nghe được không tự chủ hiện lên trong đầu, còn phối hợp thêm hiệu ứng âm thanh……..vô cùng thuận lợi dọa cho bản thân không dám nhúc nhích.
Bên ngoài là tiếng mưa không dứt, càng làm cho căn phòng thêm tĩnh tặng.
Sở Dụ nắm lấy ga giường, cảm thấy nhân sinh quá gian nan.
Nhắm mắt lại, trước mắt toàn là những hình ảnh khủng bố.
Mở mắt ra, lại cảm thấy bên ngoài cửa sổ, dưới giường, thậm chí cả gầm bàn, đều có ma quỷ ẩn nấp.
Không được rồi, không được rồi…..
Sở Dụ tự cổ vũ tinh thần mình, xốc chăn xuống giường, giống như một luồng gió phi tới bên giường Lục Thời, sau đó nhét mình vào trong ổ chăn của anh.
Sau khi nằm xong mới cảm thấy mình vô cùng mất mặt, Sở Dụ đã làm thì làm cho chót, “Đừng nói gì, cậu……..cậu ôm tôi một chút.”
Có cánh tay vươn tới, ôm cậu vào trong lòng.
Hơi thở quen thuộc vương trên đầu mũi.
Sở Dụ cảm thấy tốt hơn một chút.
Lại nhớ tới gì đó, Sở Dụ mở một bên mắt, cẩn thận hỏi, “Cậu, cậu là Lục Thời sao?”
Không phải ma đấy chứ?
“Ừ, là tôi.”
Trong giọng nói của Lục Thời có mang theo ý cười nhàn nhạt, Sở Dụ cũng không có lòng dạ nào quan tâm……
Cười thì cười, không sao cả, tôi chịu được.
Cậu theo bản năng dụi dụi vào ngực Lục Thời, điều chỉnh tư thế nằm ngủ tốt, yên tâm nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, sắc trời bên ngoài ảm đạm.
Mưa to cả một đêm cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Khi Lục Thời đột nhiên tỉnh lại, phát hiện ra Sở Dụ không có ở đây.
Anh ngồi thẳng dậy, nhíu mày, Lục Thời đoán rằng Sở Dụ sợ làm anh thức giấc, nên khi đi ra khỏi phòng còn không đeo dép lê.
Cả căn biệt thự im lặng, đa số bạn học không chịu nổi nữa tìm nơi ngủ rồi. Chỉ còn Lý Hoa, Phương Tử Kỳ và Mộng ca đang ngồi chơi game ở bên chiếc bàn ngoài phòng khách.
Một đêm không ngủ, trên mặt ba người đều là vẻ mệt mỏi, ánh mắt có tơ máu, rõ ràng là buồn ngủ muốn chết nhưng giống như đang so bì, kiên quyết không đi ngủ, thề nhất định phải đạt thành tựu thức suốt đêm.
Lục Thời hỏi, “Sở Dụ đâu rồi?”
“Lục Thần cậu dậy sớm thế?
Mộng Ca ngáp một cái, mắt sắp không mở nổi, cổ họng khàn khàn, “Sở Dụ và lớp trưởng ra ngoài rồi, nói là đi tới sau núi tìm nấm Tùng Nhung về nấu canh. Lớp phó học tập, cậu lại đi sai đường rồi, cậu đi đường giữa mà, đường giữa, đừng có chạy lung tung………”
Mưa chảy xuống dọc theo bức tường thủy tinh, cảnh sắc trên núi mơ hồ.
Lục Thời đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra, lấy ra một chai nước suối.
Anh rũ mi, ngón tay vặn cái nắm chai màu xanh, giữa mày mang theo vài phần lạnh lẽo cùng không kiên nhẫn.
Trong nháy mắt khi mở nắp chai nước, tim Lục Thời như bị bóp nghẹt.
Nắp chai nhựa màu xanh tuột khỏi tay rơi xuống trên nền đá cẩm thạch, vang lên liên tiếp vài tiếng “lạch cạch”.