Nhận ra rằng mình bị hoang tưởng nhiều năm như vậy, rằng mẹ của anh và cả Nick đều là giả. Cũng như trong kiếp trước, tinh thần của anh bị rối loạn đến mức không phân biệt rốt cục cái gì là thật, cái gì là giả.
Thậm chí anh còn cho rằng, cô cũng là do anh tưởng tượng nên.
Lúc này trái tim Trương Mạn xuất hiện một sự sợ hãi vô biên.
—— Không có mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.
Đi một vòng, cuối cùng vẫn bước vào vòng xoáy của bóng tối.
Đột nhiên cô nghi ngờ, rốt cục cô sống lại có thể thay đổi thứ gì? Rõ ràng cách đây không lâu anh không còn tưởng tượng ra những người hư ảo kia, rõ ràng sau khi yêu cô, bệnh của anh đã dần ổn định lại.
Cô còn cho rằng, cô chính là thuốc của anh, lại không ngờ rằng, vận mệnh đã vẽ ra một câu chuyện cười vĩ đại với cô.
Anh phát bệnh còn sớm hơn cả kiếp trước, sớm hơn rất nhiều.
Anh không thể trốn.
“Lý Duy, anh nhìn em này, em là thật, em là Mạn Mạn đây anh.”
Trương Mạn khóc, khẽ vỗ về bả vai cậu thiếu niên và vuốt ve khắp mặt anh, muốn động viên anh.
Song hai mắt cậu thiếu niên mỗi lúc một trống rỗng rồi dần bình tĩnh trở lại.
Thậm chí anh còn mỉm cười với cô.
Bọn họ nói không sai.
Anh cũng giống như bố anh, là một kẻ điên.
—— Nhưng cô gái trước mặt anh, xinh đẹp, như một thiên sứ không tồn tại ở nhân gian.
Sao anh lại nghĩ, thiên sứ này sẽ thuộc về anh nhỉ? Những người giống như anh nên bị tất cả mọi người chán ghét và vứt bỏ.
Trương Mạn thấy anh vẫn im lặng như cũ, thế là cô nhào về phía anh và hôn mạnh lên môi anh. Như thể chỉ có hôn mới có thể khiến cô phát tiết.
Giọng cô run rẩy, nụ hôn của cô mang theo những giọt nước mắt mặn chát: “Lý Duy, anh không tin lời em thì có thể hôn em. Anh hãy cảm nhận xem em có phải là thật không ạ.”
Cánh môi ấm áp và mềm mại của cô đã thiêu rụi tia lý trí cuối cùng còn sót lại của cậu thiếu niên.
Cả người anh cứng ngắc, song trước khi não bộ lấy lại phản ứng thì cơ thể đã phản ứng trước. Anh đưa tay ôm chầm lấy cô, áp cô trên ván cửa và hôn điên cuồng.
Không hề dịu dàng và triền miên, anh mút mạnh môi cô một cách không thương tiếc rồi khẽ cắn môi cô, không kiêng nể gì cả đắm chìm vào hư ảo này.
Dẫu là giả, anh cũng muốn lưu giữ những hư ảo không chân thật này.
Trương Mạn chưa từng thấy anh như thế này bao giờ, anh giống như mưa rền gió dữ, giống như người sắp chết đuối dốc hết sức để bắt lấy ngọn cỏ cuối cùng.
Nụ hôn của anh khiến cô cảm thấy hơi đau, thậm chí đầu lưỡi còn nếm được vị tanh.
Nhưng cô không hề buông tay, cô ôm chặt lấy anh và hôn anh dịu dàng, dứt khoát để anh cảm nhận được sự chân thật nhất của mình.
Anh hôn lên má cô, vành tai, rồi lại vùi đầu vào hõm cổ của cô, khẽ cắn. Hai tay anh dùng sức cởi chiếc áo khoác lông dày và nặng của cô ra, rồi càng được voi đòi tiên cởi hai cúc áo trên cùng của cô.
Động tác của anh run run nhưng khi nhìn thấy xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo của cô, những sụp đổ của anh chợt dừng lại.
Cậu thiếu niên loạng choạng lùi về sau một bước, ngồi xổm trên sàn nhà, ôm đầu khóc đau đớn.
—— Lý Duy, mày là rác rưởi. Cô ấy, là thiên sứ của mày đấy.
Trái tim Trương Mạn buốt nhói, cô cũng ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài há miệng thở dốc.
Lúc này cô lại không biết phải chứng minh tính chân thật của thế giới này như thế nào. Cô cũng không biết phải làm sao để chứng minh mình là thực sự tồn tại.
Cô nhớ tới kiếp trước, thế giới quan của cậu thiếu niên sụp đổ. Với một người sống cô độc như anh thì sự sụp đổ của thế giới quan chính là một trận mưa rền gió dữ không thể nào chèo chống, đủ để phá hủy mọi nhận thức và sự kiên trì.
Cô lo lắng anh sẽ lại trở thành như kiếp trước.
Trương Mạn nhìn ra cửa sổ của phòng khách, tuyết lớn dày đặc khiến cô có một loại cảm giác tuyệt vọng trước tận thế.
Đột nhiên cô lau sạch nước mắt, kéo tay cậu thiếu niên.
—— “Bạn trai của em, em đưa anh đi ngắm thế giới này nhé?”
Đang nói thì cô cầm chiếc áo khoác ở cửa phủ lên người anh, giúp anh mang giày rồi kéo anh đi ra ngoài.
Trên phố, tuyết bay lả tả, nhưng dẫu cả thời tiết như vậy thì thành phố vẫn tấp nập người trở về nhà vào ban đêm.
Cô kéo cậu thiếu niên với hai mắt trống rỗng, sải bước trên đường mà không có mục đích.
Gió lạnh quét qua hai người họ, có bông tuyết rơi trên mười ngón tay đương đan chặt nhau ấy.
Cô cầm bông tuyết kia lên đưa tới trước mặt cậu thiếu niên.
“Anh xem nè, đây là tuyết.”
Cô dẫn anh đi qua những ngọn đèn đường rực rỡ.
Cô duỗi tay chỉ vào một trong số chúng: “Đây là đèn đường, vào ban đêm nó sẽ rọi sáng mọi bóng tối, nó chính là người gác đêm của thành phố.”
Dần dà ánh mắt cậu thiếu niên không còn trống rỗng và mông lung như vừa rồi, anh nhìn ngọn đèn to cỡ miệng chén kia tỏa ra ánh sáng tù mù nhưng dịu dàng, im lặng không nói gì.
Trương Mạn cắn môi, chưa đủ, vẫn chưa đủ.
Cô lại kéo anh đi về phía trước, gió và tuyết chầm chậm, họ xuyên qua mỗi một con phố ngang dọc trong thành phố. Thành phố to lớn không vì tuyết và gió mà ngừng hoạt động, nó đã chuẩn bị từ sớm để chào đón các thử thách của thiên nhiên.
Trước đèn tín hiệu giao thông ồn ào, có dăm người đi đường ôm đầu che tuyết, cảnh tượng vội vã; một chiếc xe buýt đã đầy khách ấn còi inh ỏi, gắng tranh hai giây đèn xanh còn sót lại rồi lao qua đường lớn.
“Đây là những người đi làm về.
“Đây là xe buýt…”
“Đây là tiệm tạp hóa…”
“Đây là quán bar náo nhiệt nhất thành phố này, bên trong có loại rượu mạnh nhất và điệu múa nóng bỏng nhất…”
Cô giới thiệu cho anh hết câu này tới câu khác, như muốn mở toang thế giới này ra, rồi đập bể nó và cho anh xem.
Trương Mạn nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, trong mắt anh phản chiếu cảnh đèn màu rực rỡ của thành phố.
Vẫn chưa đủ.
Thế giới này rộng lớn và tráng lệ, ngoài những dẫu vết tồn tại của con người còn có hằng hà quang cảnh xinh đẹp mà thiên nhiên ban tặng.
Trương Mạn cầm lấy tay cậu thiếu niên và chạy như điên trong cơn tuyết lớn lạnh lẽo.
Mãi cho đến khi bọn họ dừng lại thì trước mặt là một bãi cát không có bóng người, là biển lớn bao la thét gầm trong cơn bạo tuyết.
Trương Mạn nhìn về phía biển, hét đầy chắc nịch: “Lý Duy, anh xem này, đây là biển, biển thần bí nhất và bao la nhất. Anh có nghe thấy âm thanh của sóng biển vào lúc thủy triều rút xuống không? Em từng hát cho anh nghe ở chỗ này đó, và anh cũng từng vẽ tặng em một đóa hồng trên bãi cát này nè.”
…
“Mùa xuân, bãi biển là nơi thích hợp để đi dạo, các đôi yêu nhau, người nhà đều ra đây chơi đùa…”
“Mùa hè, khi thủy triều rút xuống vào lúc hoàng hôn, mọi người đều cầm theo rổ và xẻng nhỏ ra đây đào sò và hàu.”
“Mùa thu và mùa đông, sẽ giống như hôm nay vậy, đều có gió biển thổi.”
“Nhưng tiếc là hôm nay chúng ta không được nhìn thấy. Vào những ngày nắng ráo thì buổi tối ở chỗ này bầu trời sẽ có rất nhiều sao, chính là những ngôi sao và vũ trụ mà anh yêu nhất.”
Cô quay sang nhìn thằng vào hai mắt anh.
—— “Anh tin em được không? Đừng sợ, thế giới này, trận tuyết này, bãi cát dưới chân anh, khoảng biển trước mặt anh, bao gồm cả em, tất cả đều là thật.”
Ngay lúc này cô nhẹ nhàng ôm anh, vùi đầu vào ngực anh mặc kệ cho nước mắt trào ra.
Vào khoảnh khắc ấy rốt cục biểu cảm của cậu thiếu niên cũng tan vỡ, người anh yêu đã dùng phương pháp vụng về nhất và ngốc nghếch nhất cố gắng hết sức để đánh thức anh.
Thế giới này rộng lớn và tráng lệ, đầy những chi tiết xinh đẹp và chân thực.
Bảng hiệu của tiệm tạp hóa ven đường tróc ra những mảng sơn loang lổ, vẻ mặt vội vã của người qua đường, những sợi tóc của cô đều đang nhảy múa trong tuyết… tất cả tất cả, không phải là thứ anh có thể qua qua quýt quýt tưởng tượng ra.
Anh nghĩ, anh tin rồi.
Biển lớn gầm thét dữ dội trong cơn bão tuyết, cát vàng bị bụi nước làm cho ướt đẫm, và những bông tuyết lạnh lẽo rơi trên người anh, cả cô gái mềm mại và ấm áp trong ngực.
Đều thật sự tồn tại.
Không phải ảo tưởng khiến anh hoảng sợ.
Cậu thiếu niên cong môi, bối rối khóc.