Trúc Linh cũng biết, là vì anh ta nể mặt Bạch Minh Châu, nên mới đối xử với mình tốt như vậy.
Cô thật sự không làm được, chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ..
Mỗi lần lúc cô làm bảng báo cáo về Kinh tế tài chính, hay đề tính toán thuế vụ, cô đều có một loại xúc động không nói nên lời.
Cô liên hệ với Ngôn Phúc Lâm, hẹn anh ta ở phòng tự học.
Ngôn Phúc Lâm vừa mới tới, thì lập tức thu hút không ít tầm mắt của nữ sinh.
Ngôn Phúc Lâm rất cao to, bởi vì quanh năm đều chơi bóng rổ cho nên vóc dáng rất tốt, hơn nữa lại rất đẹp trai, có một lần được chọn làm người đẹp trai nhất trường.
Chỉ là trạng thái tình cảm của người đẹp trai nhất trường này lại là một dấu chấm hỏi cực lớn, bởi vì anh ta không tới gần bất cứ một nữ sinh nào, với lại lại có không ít người ghen ghét nên đã lan truyền chuyện xấu về anh, mà không có cái nào là thật cả.
“Đàn anh.”
Ngôn Phúc Lâm thấy cô cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh giảng giải đề cho cô rất kiên nhẫn, nhưng đầu của Hứa Trúc Linh hoàn toàn không đủ chỗ để dùng, thuế suất giữa các ngành nghề đều khác nhau, đề này tính rất phiền phức.
Ước chừng Ngôn Phúc Lâm dạy cho cô cả buổi chiều, Hứa Trúc Linh vẫn bị kẹt trong tình trạng nửa bối rối nửa hỗn độn không hiểu như cũ.
“Nếu không thì tối nay tôi call video cho anh nhé? Tiền bối cũng phải được nghỉ ngơi chứ.”
“Đồ ngốc này, không phải là ngày mai cô phải nộp bài tập rồi sao? Bây giờ mà còn chậm trễ, không mau chóng đẩy nhanh tốc độ thì sẽ trả kịp à?”
Anh ta bất đắc dĩ xoa xoa đầu của cô, vừa cười vừa nói.
“Vậy tôi thật sự cảm ơn tiền bối rất nhiều, nhưng mà tối muộn hôm nay có thể tôi sẽ tìm anh đấy, tôi còn phải đi làm bán thời gian nữa.”
“Minh Châu nói cho tôi biết rồi, cô ấy nói đêm nay có việc nên không thể tới được, bảo tôi đưa cô về nhà.”
“Vậy thật làm phiền tiền bối quá.”
Hứa Trúc Linh có chút được quan tâm mà đâm ra lo sợ.
Ngôn Phúc Lâm chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì khác.
Sau khi tan học, anh ta đưa cô tới quán bar, cứ ngồi trong một góc xó xỉnh nào đó, yên lặng chờ cô tan làm.
Chị Lưu chú ý tới, nhịn không được bèn hỏi: “Bạn trai của em à?”
“Không… Không phải…”
Hứa Trúc Linh vội vàng xua tay, cô sợ chị Lưu hiểu lầm cái gì đó. Chị Lưu cười: “Xem ra là cũng chưa đâm thủng một tấm màng mỏng ngăn cách cuối cùng nhỉ, thời điểm mấy cô cậu trẻ tuổi mới biết yêu, uống hai ly là có thể mở miệng rồi đấy.”