Lộ Vô Quy thầm khinh bỉ một trận: “Cái này gọi là mượn sức gió! Phong cương!” Nàng đạp Phong Cương bộ, rất nhanh đã vọt tới trước mặt thi quái đi ra từ trong thôn, liếc mắt thì thấy ngay thi quái này đầy mặt tử khí, nàng bay lên trời, thước phép đập ngay tới thi quái nọ. Trong nháy mắt nàng nhảy vọt lên không đó, nàng thấy thi quái đó nhìn về phía nàng, ánh mắt kia tràn đầy kinh ngạc, sau đó như là đột nhiên kinh hãi, con ngươi co rụt lại, nhào một cái tránh người sang bên cạnh, lăn lộn trong sân cỏ.
Lộ Vô Quy đập hụt một thước, hạ xuống mặt đất, nghi ngờ không thôi nhìn “thi quái” nọ lăn tới trên cỏ rồi kéo xa khoảng cách với nàng, hỏi: “Người?” Hắn toàn thân tử khí, còn có mùi xác thối, thế nhưng con mắt kia chỉ người sống mới có, hơn nữa, thông thường mà nói thi quái đều là sức lực rất lớn thế nhưng rất ngốc, gặp phải công kích thông thường đều dùng tay cản, hoặc là liều mạng nhào lên, có rất ít thi quái biết lăn lộn để tránh đi.
“Thi quái” đó vỗ vỗ vụn cỏ trên quần áo, tức giận liếc nàng, hỏi: “Ngươi là người của Du Đạo Pháp?”
Lộ Vô Quy “Ể” một tiếng, nói: “Coi như thế đi, Du Thanh Vi dẫn tôi tới.” Nàng chợt nhớ ra còn có ba người Quỷ Đạo. Lúc trước nàng cho rằng “Quỷ Đạo” là đạo sĩ bắt quỷ, bây giờ nhìn thấy người này, lại cảm thấy nên hiểu thành đạo sĩ giống quỷ.
Người này đến cả hơi thở cũng lộ ra mùi xác thối, nếu như không phải tướng mạo của hắn không phải tử tướng và có đôi mắt của người sống thì thoạt nhìn không khác gì thi quái.
“Thi quái” kia quay đầu lại thét to một tiếng “Này”, lại có hai người còn giống thi quái hơn hắn đi ra từ trong căn nhà đổ nát một nửa, hắn kêu lên: “Người đến rồi.”
Bọn họ không để ý Lộ Vô Quy nữa, đi tới phía xe Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy thu thước phép, theo phía sau bọn họ trở lại bên xe, liền nhìn thấy Tiểu Đường xách ra ba lô từ trong cốp xe, đưa cho ba người họ mỗi người một túi đeo lưng lớn.
Du Thanh Vi đi tới bên người Lộ Vô Quy, chống quạt ở bên môi thấp giọng hỏi: “Ban nãy em làm cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Tôi tưởng hắn là thi quái.”
Du Thanh Vi tức giận liếc nhìn nàng, nói: “Ban ngày ở đâu ra thi quái?” Cô thấp giọng nói: “Người Quỷ Đạo quanh năm giao thiệp với xác chết và quỷ quái, trên người thấm tử khí khá là nặng mà thôi.” Cô lại dùng âm thanh nhỏ hơn nữa nói: “Người tu Quỷ Đạo, thoạt nhìn càng giống quỷ thì càng lợi hại. Nhưng mà tính tình của bọn họ đều không tốt, em bớt trêu chọc.”
Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Thanh Vi, không lên tiếng. Nàng không phải mắt mù, có thể thấy bọn họ đi đường tà đạo. Nàng thầm nói: “Chẳng trách không hợp với người trấn giếng.” Nàng lại nhìn về phía nhóm người tụ tập trước xe, ba nhóm người tụ tập thế mà có mười hai người.
Tiểu Đường phụ trách chuyện hậu cần, chọn mua, không xuống giếng, không tính hắn thì có mười một người.
Điều này làm cho Lộ Vô Quy có hơi cạn lời, nhiều người như vậy xuống giếng Hoàng Tuyền, gặp phải thi quái hoặc đại quỷ đánh không lại thì không dễ chạy. Có nhiều chỗ rất hẹp, người nhiều, chạy sẽ chen lấn, ngược lại sẽ hỏng chuyện. Tuyệt đối không bằng một người xuống giếng nhanh và tiện. Giống như chiếc giếng Hoàng Tuyền ở nhà nàng, miệng giếng chỉ cho một người lách mình thông qua, ngày đó nàng cõng lấy ông chạy trốn, nếu như chỉ có một mình nàng hoặc chỉ có một mình ông, đều sẽ không sao. Nàng cảm thấy mọi vết thương trên lưng ông, cũng là bởi vì miệng giếng đó quá chật, ông bảo nàng hãy đi trước, lúc đó ông chờ nàng đi qua trước thì bị thi quái đuổi theo cào thương.
“Tiểu muộn ngốc, đi thôi.”
Giọng nói của Du Thanh Vi kéo về tâm tư của Lộ Vô Quy, nàng nhìn thấy nhóm người này đều chia xong đồ đạc rồi, ngoại trừ người trấn giếng được gọi là Tần Đạo Gia vác lấy một túi vải bố loại cũ mà đạo sĩ dùng, người còn lại đều đeo túi ba lô.
Nàng đi theo bên cạnh Du Thanh Vi vào trong thôn, đi không bao xa thì nghe thấy tiếng ô tô khởi động, không cần nhìn cũng biết là Tiểu Đường trở về.
Vừa nãy ở ngoài thôn vẫn không có quá nhiều cảm giác xấu, tiến vào thôn giống như là bước qua ranh giới, tiến vào khu vực không thuộc về người sống.
Lúc chạng vạng, trời còn chưa tối, âm khí, sát khí ẩn chứa huyết quang liền rướm ra từ trong đất, làm cho sắc trời trong thôn tối sầm hơn bên ngoài rất nhiều, như là bước vào đen tối sớm hơn. Nếu như lúc này trèo lên núi cao ở chỗ xa xa nhìn về nơi đây, nhất định có thể nhìn thấy một vùng thôn bị sương đen nhàn nhạt bao phủ.
Chùa Bảo An trời cũng tối sớm, tối rất nhanh, trời ở đây tối còn nhanh hơn chùa Bảo An.
Nếu như một mình nàng tự xuống giếng Hoàng Tuyền, nàng tuyệt đối sẽ quay đầu rời đi, xuống tìm giếng khác.
Lộ Vô Quy có một loại cảm giác, đó chính là miệng giếng này còn hung hơn miệng giếng ở chùa Bảo An, nàng phỏng chừng rất có thể sẽ có thi quái. Quỷ âm thi sát, nơi nhiều quỷ thì âm khí nặng, nơi nhiều thi quái thì sát khí dày. Chỗ này âm khí nặng, sát khí còn nặng hơn cả âm khí, trong sát khí còn có huyết quang.
Nàng chỉ gặp được một lần thi quái trong sát khí có huyết quang, chính là con thi quái cào chết ông. Thi quái đó cả người đỏ ngầu như từng ngâm máu, tốc độ còn nhanh hơn nàng chạy hết sức, khi nó xông tới có thể nhìn thấy tàn ảnh đỏ như máu, đối đầu với nó, mắt hoàn toàn không đủ dùng, chỉ có thể phán đoán vị trí của nó khi nó xông tới mang theo gió.
Nàng đã quên vì sao gặp phải con thi quái đó, chỉ nhớ rõ nàng cõng lấy ông mải miết chạy, nó một mực đuổi theo sau. Hình như ông và nó đánh một trận, không đánh lại, bị thương, ông bảo nàng chạy, nàng mới cõng lấy ông chạy. Nàng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ có cảm giác như vậy.
Trời đen kịt lại.
Bỗng nhiên, vang lên “bộp” một tiếng, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khiến Lộ Vô Quy hốt hoảng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy là Tả Tiểu Thứ lấy ra đèn pin cầm tay soi đường.
Tả Tiểu Thứ quơ quơ đèn pin cầm tay, nói: “Đèn pin tốt xuống giếng rồi lại dùng.”
Lộ Vô Quy kinh ngạc hỏi: “Cô không nhìn thấy đường trong bóng tối?”
Tả Tiểu Thứ nhìn nàng, hỏi: “Em có thể thấy đường ở trong bóng tối?”
Lộ Vô Quy nghe Tả Tiểu Thứ hỏi như vậy liền biết Tả Tiểu Thứ không nhìn thấy đường ở trong bóng tối. Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Tả Tiểu Thứ, nếu không cô trở về đi thôi, còn một chiếc xe đỗ bên ngoài.”
Tả Tiểu Thứ kêu lên: “Đừng mà! Tôi cầu xin đã lâu, bọn họ mới dẫn tôi xuống giếng, tôi đây còn chưa thấy giếng em đã bảo tôi dẹp đường hồi phủ, sau này tôi còn làm ăn thế nào?” Cô vô cùng đáng thương kêu: “Tiểu Quy Quy, cắt đứt tiền đồ của người ta như giết cha mẹ người ta.”
Lộ Vô Quy nghẹn họng, hỏi: “Vậy cô biết mở mắt âm không?”
Tả Tiểu Thứ nói: “Biết mà.” Mở mắt âm cũng không biết, còn làm ăn thế nào?
Lộ Vô Quy nói: “Vậy nếu như cô không nhìn thấy đường, nhớ mở mắt âm.”
Tả Tiểu Thứ nói: “Được!”
Lộ Vô Quy nhìn xung quanh đọng lại âm khí cùng sát khí dày đặc hơn nữa, nàng lại nhìn Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ hai cái người nửa thùng nước* này, suy nghĩ một lúc, vác túi tới phía trước, lấy ra từ trong túi một xấp bùa dày nửa thước của nàng, lục ra trong đó hai tá bùa phong cương cho Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ mỗi người một tá, nói: “Cho.”
(*nửa thùng nước: chỉ người công phu chưa đến nơi đến chốn.)
Nàng nói xong thì nhìn thấy tất cả mọi người quay đầu lại nhìn nàng. Nàng thầm nghĩ: “Đừng nói là mấy người muốn bùa của tôi chứ? Chính mình không biết chuẩn bị à!” Vội vã nhét bùa còn dư về trong túi.
Nàng mới vừa nhét bùa về trong túi gọn gàng thì nghe thấy Tiểu Tần trầm thấp nói: “Con ngốc này mang một đống bùa đã nghĩ xuống giếng à.”
Tiểu Tần mới vừa nói xong, Tần đạo công liền vỗ một phát vào trên đầu của hắn, nói: “Chuyên tâm đi đường, anh để ý nhiều như vậy làm cái gì!”
Tả Tiểu Thứ nhìn qua bùa Lộ Vô Quy cho mình, quả đoán mà đặt ở chỗ dễ dàng móc ra nhất. Cô không biết vẽ bùa, nhưng biểu muội đã dạy cô nhận biết bùa và dùng bùa.
Du Thanh Vi nói: “Cảm ơn.” Đem bùa hộ thể Lộ Vô Quy cho mình đặt ở nơi thuận tay là có thể móc ra dùng.