Lãnh địa của Thượng Thanh Tông không nhỏ, khoái mã rong ruổi một lúc trên đường núi mới gần ra khỏi địa giới. Đột nhiên mấy kỵ bịnh đi đầu vội dừng lại trên đường rừng khiến cho Ngưu Hữu Đạo đằng sau cũng vội vàng ghìm cương ngựa, vươn đầu ra xem xét, chỉ thấy Đồ Hán một mắt một chân chặn trước đường.
– Quận chúa, ta có lời muốn nói riêng với hắn!
Đồ Hán chỉ Ngưu Hữu Đạo phía sau, thô kệch nói.
Thương Thục Thanh quay lại, thấy hắn không có ý kiến gì bèn phất tay dẫn theo bốn tùy tùng đi trước.
Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống ngựa, cười hỏi:
– Có chuyện gì cần nói ở đây vậy?
Đồ Hán khập khiễng đi tới gần, đưa tay sờ sờ bao đồ trên lưng ngựa, thấp giọng nói:
– Ngươi đừng có ăn lương khô tông môn đưa, có thể không sạch sẽ! Mặt khác, nhớ kỹ, ra khỏi đây rồi, thấy cơ hội là phải lập tức rời đoàn người Quận chúa ngay, tự đi tìm nơi khác mà sống, đừng quay lại, đi càng xa càng tốt. Trước khi có khả năng tự vệ, tốt nhất là để cho Thượng Thanh tông vĩnh viễn không tìm được ngươi. Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không được nhắc với bất kỳ ai về quan hệ phu thê của ngươi và Chưởng môn, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân, hiểu chưa? Ngươi là người thông minh, chắc không cần ta phải nói nhiều.
Ngưu Hữu Đạo nghe ra thâm ý trong lời dặn dò của gã, chỉ cười đáp:
– Ta trói gà còn không chặt, ngươi bảo ta đi một mình có thể đi đâu chứ?
Đồ Hán giận tím mặt, túm cổ áo hắn, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng trở nên dữ tợn hơn, chòm râu quai nón run run:
– Ta nhổ vào, ngươi đừng có làm ra cái vẻ này. Ngươi đã tranh thủ khi ta say rượu lừa ta không ít, trong đó có cả học hỏi quy tắc trong tu hành. Trói gà không chặt sao? Ngươi tưởng ta không biết ngươi vẫn vụng trộm tự tu luyện à? Ta mặc kệ ngươi có lai lịch thế nào, chỉ biết Đông Quách sư thúc đã thu ngươi làm đồ đệ, còn lại ta không quan tâm.
– Thì ra ngươi vẫn giả say!
Ngưu Hữu Đạo cười cười.
– Không muốn chết thì làm theo lời ta dặn đi!
Đồ Hán hừ lạnh, quay đầu bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo gọi với:
– Nếu người của Thượng Thanh Tông cứ theo dõi ta chằm chằm không tha, ta phải tự vệ thế nào?