Tầm nửa tiếng sau, lão bỗng trở về, tay còn xách thêm mấy túi đồ ăn và trái cây, tôi không cần đoán cũng biết lão vì sợ tôi bỏ nhà đi nên mới không đi làm một mình.
Để đồ lên bàn ăn, lão nhanh chân đến bên cạnh tôi, giọng nói có phần lo lắng: “Vợ, hôm nay vợ muốn ăn gì, anh nấu cho vợ”
Tôi đang bận làm việc trên laptop, lơ đễnh đáp: “Không cần đâu”
Lão bỗng lấy máy tính tôi đang để trên chân đặt lên bàn trước mặt, chui dưới cánh tay lên ôm tôi, ngã đầu lên vai tôi ủy khuất nói: “Vợ ơi, anh khó chịu, ngực anh đau”
Cảm giác đau lòng đến thắt ngực, tôi rất hiểu, vẫn cố tình đẩy lão ra, vô tâm nói: “Anh đi khám đi”
Lão vùi mặt vào cổ tôi, thì thào trông rất đáng thương: “Vợ đánh anh rồi đừng giận nữa được không?”
“Em không giận anh”
“Vợ giận nên mới bỏ mặc anh”
“Trước đó em quan tâm anh, anh không để ý lời em nói, anh không muốn quản nữa thì em không nói đến, chẳng phải vừa đúng ý anh sao?”
Lão khóc nấc, liên tục lắc đầu: “Không phải, anh muốn vợ quản, anh sẽ nghe lời vợ, anh không như vậy nữa”
Nếu không quan tâm lão, tôi thật sự đã không thèm nói đến, vì lo cho lão, tôi mới tự biến mình thành kẻ phiền phức như vậy.
Nửa đêm chợt tỉnh giấc, dưới ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, tôi phát hiện lão vẫn nằm ngủ co ro như hai đêm trước, tôi kéo chăn cao lên qua khỏi vai lão, lão bỗng mở mắt, con ngươi lấp lánh trong màn đêm nhìn tôi.
Bỗng nhiên lão nhào đến ôm chầm lấy tôi khóc nghẹn, tôi thở dài bất đắc dĩ vuốt lưng lão: “Từ khi nào anh lại dễ rơi nước mắt như vậy?”
Lão vùi đôi mắt đẫm nước vào cổ tôi, uất nghẹn nói: “Tại anh làm vợ buồn, anh sợ vợ bỏ anh”
Tôi mỉm cười bất lực: “Em xin lỗi”
“Anh xin lỗi”
Hai chúng tôi đồng thanh nói cùng một lúc, ngay cả nhịp cũng chuẩn xác như hòa làm một. Lão ôm chặt tôi hơn, buồn bã nói: “Sau này anh lỡ làm vợ giận, vợ đánh chửi… đừng bỏ anh được không?”
Tôi không trả lời, chỉ ôm chặt lão, đến cuối cùng, tôi cũng được trở thành người quan trọng trong cuộc sống của ai đó, sự hạnh phúc đó không có lời lẽ nào có thể diễn tả hết.