Mộ Thanh Khê lấy trong túi không gian ra một mảnh lụa đen sau đấy tự bịt mắt chính mình lại. Sau khi đã hoàn toàn không nhìn thấy gì mới bắt đầu di chuyển đưa đẩy, mỗi một lần đều giống như cuồng phong đánh tới, đùi y va chạm với hai cánh mông Tô Thủy Nguyệt phát ra tiếng bạch bạch liên hồi. Tô Thủy Nguyệt sau cơn đau tiểu động liền tiết ra nước xuân hòa lẫn với máu làm cho đại côn Mộ Thanh Khê ra vào càng thông thuận, mỗi một lần xuyên xỏ đều chạm đến nơi yếu ớt nhất của hắn, làm cơ thể căng cứng của hắn từ từ có phản ứng.
Tô Thủy Nguyệt hai chân quấn lấy eo Mộ Thanh Khê, hắn cố gắng giữ lại một chút lý trí để kìm hãm y lại, chỉ là hành động này lại chẳng khác gì đang níu kéo một nam nhân thao mình càng mạnh, hắn nghe giống như tốc độ va chạm càng thêm hữu lực nặng nề. Hắn lúc này đã bị Cúc Hoa bí tịch thao túng, tuy rằng hắn có thể suy nghĩ được nhưng cơ thể đối với động chạm của nam nhân không thể cưỡng lại, còn chưa nói đến đây không chỉ đơn giản là động chạm nữa rồi. Tô Thủy Nguyệt trợn mắt cố hít thở bằng mũi, dây leo trong miệng hắn cũng gia tăng tốc độ sau đấy phun ra một chất dịch màu xanh lá chảy từ trong miệng hắn xuống đến tận cổ, sau khi được giải thoát liền phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy d.ụ.c vọng.
– Ưm… Aaa sư phụ!! Nhẹ một chút!! Hức… Quá sướng, ta… không chịu được!
“Chát!”
Mộ Thanh Khê không một chút nhân nhượng tát thẳng lên mặt Tô Thủy Nguyệt, tuy là đã bịt mắt nhưng mà vị trí không có sai lệch còn đặc biệt chuẩn xác lại còn đau đớn giống như bị miếng sắt đánh qua.
– Đừng gọi ta là sư phụ!
Tô Thủy Nguyệt nghe tim thẫn lại một nhịp, cơ thể bị tra tấn sung sướng đến nỗi không thể ngừng kêu rên nhưng trong lòng lại trống rỗng đến không còn gì. Người mà hắn yêu không nguyện ý nhìn hắn, không tiếp thu hắn.
– Tề Xuân Thụy chơi ngươi như thế nào? Có chạm vào nơi này hay không? Ngươi cũng giống như lúc này kêu rên ở dưới thân hắn!
Mộ Thanh Khê vuốt ve từ cổ xuống ngực Tô Thủy Nguyệt, ngắt nhéo lên hai khỏa thù d.u màu nâu sẫm đã sớm cứng ngắt, y lại tiếp tục lần mò xuống dưới giống như điên như dại mà bóp chặt tiểu kê ***** **** của hắn ngăn không cho **** **** chảy ra. Tô Thủy Nguyệt bị bóp đến kích thích chỉ có thể đung đưa vặn vẹo hông, chỉ là hắn càng cựa quậy thì vật lớn của Mộ Thanh Khê ở bên trong tiểu h.u.y.ệ.t càng khuấy động không ngừng, đánh lên tường thành tràng bích mỏng manh của hắn, giày vò lên nơi mẫn cảm cực độ của hắn. Vừa cường hãn lại không chút lưu tình, không có yêu thương mà chỉ là trừng phạt lại làm hắn ngây dại ra mà rên rỉ.
– Aaa… Tha ta… Sư phụ, tha ta đi!
Tô Thủy Nguyệt thật sự là mong muốn Mộ Thanh Khê tha thứ, hắn không bao giờ mong người này ở bên trên thao hắn mà miệng thì lúc nào cũng chỉ nhắc về một người. Hắn nhìn thấy y hơi cúi xuống liền dùng hết sức lực mà chống chọi với dây leo, dùng hết sức mà vòng tay qua ôm lấy cổ y. Chỉ một chút thôi, một chút thôi, cho hắn ôm một chút giống như lần đầu tiên.
– Tô Thủy Nguyệt, ngươi…
Thanh âm Mộ Thanh Khê khàn lại, giọng nói có chút thay đổi, mà dây leo cố định thân thể Tô Thủy Nguyệt cũng đã được tháo ra. Tô Thủy Nguyệt được Mộ Thanh Khê đặt nằm trên thảm cỏ dùng tư thế nguyên thủy nhất mà xâm chiếm, mỗi một lần xuyên xỏ đều giống như ôm hết thảy thế giới vào trong lòng. Tô Thủy Nguyệt càng ôm càng chặt, tay quấn lấy cổ y, hai chân quấn lấy hông y không muốn rời.
– Ưm… Aaa.. Ta muốn ra… Ta raaa!
Tô Thủy Nguyệt run lên khe khẽ, điểm mẫn cảm bị giày vò rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà đi đến cực hạn, tiểu kê được giải thoát cũng không nhịn được mà xuất ra bạch trọc nhớp nháp trắng đục. Mà Mộ Thanh Khê ở phía trên vẫn đang chuyên tâm cũng hơi ngừng lại, sau đấy dùng hết tốc lực mà đưa đẩy chèn ép cuối cùng cũng trút xuống một cổ dịch ấm nóng sâu bên trong nội bích ẩm ướt của Tô Thủy Nguyệt. Cổ họng khàn khàn phát ra hơi thở dốc, Mộ Thanh Khê hai tay chống hai bên đầu Tô Thủy Nguyệt, giống như đang nhìn hắn lại bị một lớp vải che cách.
– Sư phụ…
Tô Thủy Nguyệt lấy hết can đảm mà cởi xuống mảnh vải che mắt…
Mộ Thanh Khê, đang khóc. Ngay khi mảnh vải vừa cởi ra thì giọt nước mắt đầu tiên rơi trên mặt hắn, nóng hổi.
– Một thứ lô đỉnh ti tiện như ngươi thì biết như thế nào gọi là yêu chứ! Tại sao… lại phải lấy đi thứ quan trọng nhất của ta? Tại sao hả? Tô Thủy Nguyệt… Ngươi mà xứng với đệ ấy sao? Ngươi xứng sao?
Mộ Thanh Khê khóc ngay trên người hắn, người này lúc nào cũng lãnh đạm khô khốc lại khóc trước mặt hắn, đau lòng trước mặt hắn nhưng lại không phải là vì hắn. Y sau khi dứt lời liền rút căn đại điểu của chính mình ra, sửa sang lại y phục.
– Ta đúng là bị điên mới ngủ với ngươi thêm một lần. Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt xin ngươi nhớ cho, ngày hôm nay không giết ngươi, nhưng nếu có lần sau gặp thêm một lần ta chắc chắn không nương tay!
Mộ Thanh Khê cẩn thận nuốt đi nước mắt trên mặt trở lại là bộ dạng lãnh khốc lúc đầu sau đấy phất tay áo rời đi. Tô Thủy Nguyệt lúc này vẫn còn đang trong mơ màng chưa thể tỉnh táo, Mộ Thanh Khê nói hắn không biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là đau lòng. Hắn nhếch mép cười chính mình, rõ ràng là yêu đến thế, đau lòng đến thế. Là ai cũng biết, chỉ một mình Mộ Thanh Khê là không biết. Hắn ở trong lòng y chính là một kẻ tội đồ, phản bội sư phụ, cướp đi tình lữ của sư phụ, sau này vĩnh viễn cũng chỉ có thể mang cái tội danh đó. Còn người quan trọng nhất trong lòng y trước lúc rời đi y đã nói, do hắn cướp mất.
Tô Thủy Nguyệt nhìn lên bầu trời sáng chói mắt, hắn chỉ muốn nói là hắn không có cướp, là chính Tề Xuân Thụy cưỡng gian hắn còn hắn là vì bị Cúc Hoa bí tịch khống chế cho nên mới nồng thắm đáp lại. Chỉ là Mộ Thanh Khê không muốn nghe hắn nói, cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn. Tô Thủy Nguyệt nheo mắt lại, một tay giơ lên che đi ánh nắng chói chang.
Quãng đường sau này, hoặc là có hắn, hoặc là có Mộ Thanh Khê. Vĩnh viễn khó mà đi chung một đường.
Sau một khoảng dài nằm nhìn trời Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc cũng đứng lên đi đến con sông nhỏ gần đó mà tẩy rửa, **** **** hòa lẫn với máu đã khô lại thành một vệt dài chảy từ bên dưới cơ thể xuống tận đùi cuối cùng cũng được rửa sạch.