Đây là lực lượng võ trang chính quy của riêng hai chúng ta”
Đỗ Văn Hạo thiết nghĩ, đội quân này sẽ tương tự như cẩm y vệ thời Minh vậy.Cao Thao Thao vẫn chưa hiểu lắm, nhưng Đỗ Văn Hạo muốn thành lập thì nàng cũng không phản đối, đặc biệt khi Đỗ Văn Hạo cường điệu đoạn ‘lực lượng vũ trang của riêng hai chúng ta’, cảm giác thân thiết này làm nàng rất vui, liền đáp: “Được, cần làm gì, người cứ nói để ta hạ chỉ”
Đỗ Văn Hạo rất vui mừng, trong tay đã có hai tấm bài chốt, hắn yên tâm hơn nhiều, ôm chặt lấy Cao Thao Thao.Cao Thao Thao nói: “Nãy giờ ngươi nói nhiều vậy ta không nhớ đươc, ta nên làm gì trước, làm gì sau?”
Đỗ Văn Hạo chỉ vào tập báo cáo nói: “Ta viết hết trong này rồi, nàng chỉ cần hạ chỉ lần lượt như trong này là được”
“Thật sao, chỉ là ta lười không muốn nghĩ nhiều, cũng không thích tốn thời gian xem, ngươi nghĩ, ta làm.
Ha ha, ngươi hãy nói cho ta công việc cần triểu khia đi, kẻo cái đầu của ta to lên mất”
“Tuân lệnh, con mèo lười của ta”
Đỗ Văn Hạo mở báo cáo, giảng giải lại một hồi, hai người sau khi thương ghị không thấy vấn đề gì nữa, bèn quay ra ăn uống, qua trưa, Cao Thao Thao chuẩn bị nghỉ trưa, Đỗ Văn Hạo mới từ biệt ra về.Đỗ Văn Hạo không cưỡi ngựa trong cung, có việc gấp thì ngồi kiệu, giờ đang rảnh nên hắn quyết định đi bộ, tiện thì suy nghĩ chút chuyện, xem mình lúc nãy nói có gì sai không, rồi việc thành lập các đội quân, dùng ai, huấn luyện như thế nào, sắp xếp gián điệp thế nào.Hắn vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên có người gọi lớn tên hắn: “Đại tướng quân”
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, thấy sau hòn non bộ có một thiếu nữ, chính là Du Cáp Nhi, liền cười đáp: “Thì ra là Du nương nương.
Người ở đây làm gì vậy? Chơi trốn tìm sao?”
“Ta đang đợi ngươi”
“Đợi thần? có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì thì không gặp ngươi được sao?”
Du Cáp Nhi tiến lại gần, không có thị nữ, không biết định làm gì đây :DĐỗ Văn Hạo mỉm cười: “Nương nương nói gì vậy, nương nương lúc nào cũng triệu tập được thần mà”
“Ấy, ta đâu dám, chưa nói ngươi là ân nhân cứu mạng ta, chỉ với thân phận ngươi bây giờ ai dám sai khiến ngươi nữa?”
“Thần làm gì có thân phận đó”
Đỗ Văn Hạo nói, “nương nương hôm nay thật có hứng”
“Điều đó là tất nhiên, thoát chết thì phải biết quý trong sinh mạng hơn, lần trước nếu không có đại tướng quân, ta đã chết rồi, tưởng thật làm ta sợ hết hồn, giờ nghĩ lại vẫn thấy tim đập thình thịch!”
“Nương nương phúc lớn mạng lớn, gặp dữ hóa lành”
“Ngươi thật dẻo miệng! Đúng rồi, hôm nay ngươi rảnh không?”
“Dạ có, giữa trưa thế này thần có thể có việc gì cơ chứ, cứ cho là có chuyện thì phải giải quyết chuyện của nương nương trước mới đúng”
“Xem cái miệng của ngươi kìa, thảo nào Thái Hoàng Thái Hậu thích ngươi như vậy”
Du Cáp Nhi cười lớn.“Dạ, cũng đâu có cách khác, con người thần chỉ biết nói thật.
Lâu ngày không gặp, nương nương ngày càng xinh đẹp”
“Ngươi thật viết nói chuyện, được rồi, trưa thế này không đứng phơi nắng nói chuyện phiếm nữa, ta và Đức Phi nương nương bày tiệc rượu, muốn mời người qua đó, không biết ngươi có nể mặt không?”
Đỗ Văn Hạo nghe đến Châu Đức Phi liền nhớ đến ngay vẻ mặt ngô ngố của vị nương nương này, dạo này bận việc công, không có thời gian đi thăm nương nương, giờ đúng là cơ hội tốt: “Nương nương thiết tiệc khoản đãi, dù thần đã rất no nhưng không dám chối từ.
Uống một hai ly rượu chắc cũng tốt”
“Tốt lắm, vậy … mời”
Đỗ Văn Hạo theo chân Du Cáp Nhi đến tẩm cung của Châu Đức Phi, đến mới biết không chỉ hai người mà còn có cháu gái của Tô Đông Pha, Lâm Tiệp Hạo, còn có công chúa nước Tần nữa!Đỗ Văn Hạo thấy Trưởng công chúa nước Tần lại nhớ đến lúc ở hồ băng, nghĩ đến đó mà đỏ mặt, thấy công chúa làm như không có chuyện gì, trộm nghĩ tiểu công chúa này thật điềm tĩnh.Tô thị đứng dậy chào hỏi trước: “Đại tướng quân, ngài đã đến”
Đỗ Văn Hạo vội vàng đáp lễ.
Châu Đức Phi cười gượng: “Đỗ Văn Hạo, ngồi đi.
Hôm nay bọn họ muốn cám ơn ngươi đã cứu mạng, nói không chuốc say ngươi không cho ngươi về”
Đỗ Văn Hạo cười hi hi hỏi: “Nương nương dạo này khỏe không?”
“Vẫn ổn, hay ngươi bắt mạch cho ta xem, ta luôn cảm thấy bất an”
Đỗ Văn Hạo thấy nàng thần trí đã minh mẫn, ngẫm thấy thời gian quả là phương thuốc hữu hiệu nhất, Đức Phi đã dần dần hồi phục từ đau khổ tột cùng, vội vàng hỏi thăm sức khỏe bắt mạch, quả nhiên không còn gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là ổn.Đức Phi nghe vậy cũng yên lòng hơn.Sau khi tất cả đã yên vị bên bàn tiệc, Du Cáp Nhi và Tô Thị kính Đỗ Văn Hạo một ly để tỏ lòng cám ơn.Du Cáp Nhi nói: “Tướng quân cứu cái mạng nhỏ của ta, ta không có gì để báo đáp, đây là chuỗi ngọc hoàng thượng tặng cho ta, là cống phẩm, cái này tặng cho ngươi, để đáp tạ ơn cứu mạng”
Đỗ Văn Hạo khách khí vài câu, rồi nhận lấy, mở ra xem, quả là một báo vật , 1 hại ngọc to bằng quả trứng gà, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, rất ưa nhìn.Trong nhà Đỗ Văn Hạo giờ không thiếu vàng bạc châu báu, không còn thấy lạ lẫm với mấy thứ này nữa, thấy viên ngọc đẹp thì cảm ơn rồi bỏ vô túi.Tô thị cũng mỉm cười nói: “Đại tướng quân, cái mạng ta là do ngươi cứu, nói thật, ngày đó ngươi dọa ta sợ phát khiếp, nếu không giờ ta đã là cô hồn rồi, cho đến bây giờ ta vẫn mơ thấy ác mộng, càng cảm thấy cảm kích với ân đức của đại tướng quân.
Ta cũng không có gì đáng tiền, chỉ có vật này”
nói rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo một chiếc quạt màu đen tuyền.Đỗ Văn Hạo vội cảm tạ, nhận lấy nhìn một cái, trên quạt có thêu hình một mĩ nữ mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thấy quen quen, hóa ra là tân nương mới của mình!Đỗ Văn Hạo hỏi: “Cái này….
Cái này ai thêu vậy?”
“Là ta, thêu không đẹp lắm, để tướng quân chê cười rồi”
“Đẹp lắm! Cô gái này có phải thiên kim của Vương tể tướng không?”
“Đúng vậy, ta và cô ấy là bạn thân, nghe tin hai người đính hôn, sắp thành thân rồi, ta bèn thêu hình cô ấy để tặng ngươi, biết đâu ngươi lại thích”
“Thần thích lắm!”
Tô thị thấy vậy, trong lòng cũng vui lây, lại nói: “Đại tướng quân, chiếc quạt này vốn cũng là một bảo bối, là tiên đế tặng ta, ta bóc lớp vải đi thay bằng lớp khác rồi thêu lên”
Tô thị ấn cán chiếc quạt rồi mở ra, rồi quạt phe phẩy trước mặt Đỗ Văn Hạo, hắn lập tức ngửi thấy một hương thơm, giống như đang trong tiên cảnh vậy “Oa, thơm thật đấy, sao lúc nãy không có?”
Tô thị cười đáp: “Là của chiếc quạt này đây”
, rồi quay ngược cán quạt lại, chỉ vào một cái lỗ nhỏ, “Bỏ phấn thơm vào đây, đóng lại, lúc dùng thì ấn cái nút này, hương thơm sẽ bay ra”
“Thật tinh xảo!”
Đỗ Văn Hạo khen không ngớt lời, nếu thay bằng bột độc thì đúng là mộ thứ ám khí tuyệt vời!Đỗ Văn Hạo thử thao tác vài lần, rất thuận tay, lại hỏi: “Cái quạt này làm từ gì mà sao nặng vậy?”
“Huyền thiết ô kim!”
“Ồ? Cứng thật?’“Đúng vậy, dùng búa chặt cũng không đứt”
“Đúng là bảo bối, lúc cần có thể làm gậy được đó, xin đa tạ!”
Đỗ Văn Hạo ngắm nghía rồi đặt chiếc quạt xuống, kính rượu hai cô gái “Không biết công chúa chuẩn bị gì cho tôi?”
“Ta đâu cần tặng gì ngài, ngài đâu có cứu ta”
Vị công chúa nói rồi nghĩ lại chuyện trước kia được Đỗ Văn Hạo cứu, nhưng mọi người đều không biết chuyện này, bèn nâng ly lên: “Tuy ngài không cứu ta, nhưng ngài đối với ta rất tốt! nào, đại tướng quân, ta kính ngài một ly”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười nói: “Đa tạ công chúa!”