Nguyên Lực gào thét dữ dội, liên tục đấm vào thành tường, muốn phá vỡ kết giới lao ra ngoài. Rõ ràng y không muốn bị nhốt như thế này, càng không muốn bất lực đứng nhìn Nguyên Sâm tham chiến với kẻ thù. Nguyên Lực liên tục hét lớn:
“Chủ nhân thả con xuống, con muốn cùng người chiến đấu mà.”
Nguyên Sâm dùng thần lực đẩy kết giới đang nhốt Nguyên Lực ra xa, không muốn nghe tiếng thét đầy vô vọng của nó. Xong xuôi lão mới quét mắt nhìn tất cả một lượt. Lão sẽ không chết tại đây. Hôm nay lão đã thực sự đạt được mục đích: Thả Hắc Nương ra ngoài và khiến Hạ giới gặp sóng gió (dù mục tiêu này có vẻ chưa thuận lợi lắm, nhưng lão mặc kệ).
Hắc Nương đã được thả ra, chỉ còn một việc lão cần làm nữa thôi. Đó là chiếm lấy thân thể của Trúc Chi – người mang huyết thống của Y Nguyên và là chủ nhân của quỷ kiếm, giúp Hắc Nương có được cơ thể chứa linh hồn mạnh mẽ của nó. Muốn đạt điều đó, rõ ràng Nguyên Sâm phải thắng được Huyết Yêu. Giết được hắn, lão mới phá bỏ được kết giới và chiếm đoạt thể xác của Trúc Chi.
Nguyên Sâm phóng lên cao, lão ném xuống mặt đất một loại chất lỏng kỳ dị, chất lỏng màu bạc tuôn xuống từng giọt như những hạt mưa bự chảng. Chúng bám vào cơ thể của những kẻ bên dưới, luôn cả Y Nguyên, Hoàng Anh và Cố Nhi cũng bị nhiễm loại nước đó. Chỉ trừ nhóm Huyết Yêu cùng công chúa Thủy Hà mới không bị thứ độc đó rơi vào cơ thể, cho dù có bám được cũng tự động trượt khỏi cơ thể của họ.
Mọi người tưởng đó là độc tố và cố giũ sạch nó ra khỏi cơ thể thì chuyện lạ lập tức xảy ra: Tất cả phe của lão, ngay cả Cố Nhi, Hoàng Anh và cả Y Nguyên đều quằn quại nằm dưới đất. Trông họ rất đau đớn.
Thủy Hà hoảng sợ, theo phản xa liền quỳ xuống bên cạnh Y Nguyên, muốn xem gã có bị trúng độc gì hay không. Lúc này, Y Nguyên cảm thấy cơ ngực co thắt và một thứ gì đó đang chạy dài bên trong cơ thể. Thứ đó chạy đến đầu ngón tay của gã khiến bàn tay của gã vô thức đưa lên ngang tầm với cái cổ trắng ngần của nàng. Gã muốn tóm lấy nó và bóp chặt dưới tay mình.
Y Nguyên cầm cự lại, và đung đưa bàn tay trên không, y khó nhọc nói với Thủy Hà:
“Nàng tốt nhất nên tránh xa ta một chút. Bàn tay của ta không chịu nghe lời ta nữa.”
Thủy Hà lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ lừ của gã, bất giác nàng đưa tay lên sờ má của y. Nó nóng và suýt chút nữa đã khiến đôi tay nàng bị phỏng theo. Nàng lùi ra xa, vẫn không hề di chuyển ánh mắt khỏi mặt của gã.
Y Nguyên cuộn tròn nắm đấm, đưa nó vào bên trong miệng của mình và gã bắt đầu cắn lấy nó. Có như thế gã mới giữ cái đầu của mình được tỉnh táo.
Thủy Hà nói to:
“Ngươi đừng làm như thế. Tay của ngươi đã chảy máu hết rồi.”
“Ta chảy máu còn hơn lại khiến nàng bị thương. Lần trước ta đã không ngăn được thanh kiếm đâm xuyên qua trái tim của nàng. Lần này, ta sẽ không làm điều đó nữa. Thủy Hà, nghe lời ta, nàng cần rời khỏi đây. Bởi vì… ta…”
Y Nguyên vùng dậy, ném ánh mắt độc ác lên khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Hà. Gã gào rú, như muốn thoát khỏi sự kiềm cập của ai đó mà lao đến xé nát khuôn mặt nàng. Gã tự ném mình ra xa, cách xa nàng càng xa càng tốt. Bởi vì càng đứng gần nàng, gã chỉ càng muốn giết chết nàng.
Y Nguyên vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng. Gã quay sang nói với Vô Ảnh:
“Hữu Lực, bằng mọi giá hãy ngăn ta lại…”
Không chỉ một mình Y Nguyên có triệu chứng lạ, cả Cố Nhi và Hoàng Anh cũng bị thứ gì đó khống chế. Họ muốn tấn công nhóm người của Huyết Yêu, nhất là người đang đứng gần mình nhất.
Hoàng Anh suýt chút nữa đã vồ lấy Vô Ảnh, mà xé xác anh ra. May mà ả tự đâm móng vuốt vào bụng mình, nhờ vậy mới lấy lại được tỉnh táo trong phút chốc. Ả bay đến đứng bên cạnh Y Nguyên, không muốn nhìn vào mặt Vô Ảnh, bởi vì chỉ cần nhìn anh là ả lại muốn giết.
Vô Ảnh và Thủy Hà nhìn nhau (Huyết Yêu cũng đang quan sát mọi chuyện). Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Có thể loại độc tố màu bạc mà Nguyên Sâm thả ra lúc nảy đã khiến họ thành ra như thế. Chẳng khó mà đoán được những người từng là thuộc hạ của Y Nguyên, hoặc những thuộc hạ của Nguyên Sâm đều trúng chung một loại độc.
Nguyên Sâm đắc ý nhìn tất cả. Lão vui sướng và chẳng thèm giấu giếm nó. Lão sảng khoái nói:
“Tất cả đều đã trúng thuật đoạt hồn của ta. Ngay cả Y Nguyên cũng thế. Đừng tưởng các ngươi có thể thoát khỏi chổ này mà không có ta. Ta chỉ cần sử dụng vật dẫn đã đoạt lấy hồn của các ngươi. Các ngươi sẽ bị ta sai khiến.”
Nguyên Sâm đã hạ thuật đoạt hồn lên những người kia từ lâu, từ cái hồi họ vẫn còn làm việc chung với lão (Nguyệt Trinh may mắn là ám vệ nên an toàn, lão không hề biết sự tồn tại của ả). Lão chỉ chờ đợi thời cơ và sẽ dùng vật dẫn là độc dược mà lão tự điều chế, lão sẽ dùng nó kích hoạt thuật đoạt hồn và điều khiển chúng như đang điều khiển những con rối.
Huyết Yêu đã đến bên cạnh Vô Ảnh và nghe được anh hỏi mình:
“Thuật đoạt hồn có tồn tại sao?”
Huyết Yêu trả lời:
“Thuật đoạt hồn là loại ma thuật cao cấp mà chỉ có những kẻ sở hữu đủ tám loại thần khí của các sinh vật huyền thoại: Long, Phụng, Kim, Kỳ lân, Lạc, Nghê, Tích tà và Giao Long. Kẻ này phải hòa lẫn máu tươi của tám sinh vật, luyện chung với máu của mình, luyện trong một trăm ngày đêm.
Thuật đoạt hồn khiến những người trúng phải trở thành tay sai của chủ nhân. Họ có thể trở thành những sát nhân khát máu. Họ không nhận ra người thân và cả người mà họ yêu. Họ chỉ muốn đoạt lấy mạng của đối phương bằng những cách dã man nhất. Có khi họ còn tự mình làm đau chính mình nếu được lệnh.
Thuật đoạt hồn đã bị cấm từ lâu. Bởi vì nó nguy hiểm và tàn nhẫn. Nó khiến người ta quên tất cả và trở thành những kẻ khát máu tanh. Anh đoán lão tạo độc trùng tam một phần cũng dựa trên nguyên lý của thuật đoạt hồn.
Nguyên Sâm đã hạ thuật đoạt hồn lên họ từ lâu, lão chỉ chưa dùng vật dẫn khiến đoạt hồn kia bộc phát mà thôi. Họ sẽ như con rối, sẽ làm tất những gì lão sai khiến. Cách duy nhất cứu họ là giết chết Nguyên Sâm.”
Vô Ảnh kéo Thủy Hà ra đằng sau lưng mình. Dường như anh sợ Y Nguyên có thể giết nàng một lần nữa bất cứ lúc nào. Cứ nhìn vào ánh mắt khát máu của gã là biết, gã bây giờ đã mất hết ý chí, chỉ giống như con rối mà thôi.
Nguyên Sâm ở trên cao gào lên:
“GIẾT TẤT CẢ.”