“Sao? không phải tiên tử nói giỡn đó chứ!” Lão nuốt một ngụm nước miếng.
“Hừ, ngươi nhìn bộ dạng bổn tiên tử giống như đang nói chơi sao?” Mộng Như Yên lạnh lùng nói.
Lâm Hiên cũng không đợi Mộng Như Yên phân phó liền bước tới hai bước ôm quyền hướng sang đối phương:
“Tại hạ Lâm Hiên tham kiến Thiên Sư đạo hữu.” Ngữ khí của hắn có kính ý song dường như đã coi mình ngang hàng tu sĩ Ly Hợp Kỳ.
“Hừ!”
Tròng mắt Thiên Sư lão quái hơi co lại, hiện một tia lệ quang. Một tiểu tử Nguyên Anh hậu kỳ có đáng là cái gì. Gia hỏa này thật lớn gan dám xưng ngang với lão.
Nếu ở chỗ khác khẳng định lão sẽ đem đối phương bầm thây vạn đoạn, song Mộng Như Yên còn ở đây, sau một thoáng vẻ mặt Thiên Sư khôi phục như thường.
Lão tới Ngũ Sắc Linh Sơn là có sự tình cần làm, hiện xung đột với Mộng Như Yên là không sáng suốt.
Thiên Sư đang muốn nói gì thì trên Ngũ Sắc Linh Sơn phía xa chớp động linh quang, sau đó tiên nhạc nổi lên, trong không khí truyền tới hương phong say đắm lòng người.
Vô số đạo quang hoa từ trong núi bay ra. Phía trước là hai hàng thiếu nữ mi thanh mục tú, mỗi hàng mười hai người trong tay cầm những chiếc đèn cung đình. Bước chân các nàng nhẹ nhàng chậm rãi trên không, nhìn qua như là các tiên tử hạ phàm.
Bên cạnh các thiếu nữ còn có vài chục con tiên cầm bay lượn, đem vô số cánh hoa đủ mọi màu sắc rải xuống như mưa. Khí phái còn vượt cả thú xa hoa lệ kia.
Sau đó quang hoa bay ra ngày càng nhiều. Ánh mắt Lâm Hiên quét qua, phần lớn là yêu tộc cấp ba trong đó linh cầm chiếm đa số, thanh thế thật không nhỏ.
Ước chừng nửa tuần trà nhỏ, một đóa ngũ sắc tường vân mới từ trên núi đáp xuống. Bên trong là một cung trang nữ tử nhìn qua khoảng hai bảy hai tám nhưng phượng mi tú mục, có một khí độ ung dung hoa quý.
Ngũ Sắc tiên tử!
“Như Yên muội muội, Thiên Sư đạo hữu, hai vị đại giá quang lâm. Ngũ Sắc chưa kịp xa giá mong rằng đừng để ý.” Cung trang nữ tử vén áo thi lễ, khóe miệng lộ nụ cười mỉm.
“Tỷ tỷ khách khí rồi, là Như Yên không mời mà tới. Thừa mong tỷ tỷ không lấy làm phiền lòng. “
Như Yên Tiên tử khéo cười tươi đẹp mở miệng, nàng vốn là bạn khuê phòng cùng Ngũ Sắc. Rồi nàng quay sang Lâm Hiên mỉm cười:
“Đệ đệ, mau ra mắt Ngũ Sắc tiên tử”
“Đệ đệ?” Ngũ Sắc tiên tử ngẩn ngơ, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, rất nhanh Lâm Hiên đã tiến lên: “Tham kiến tiên tử, sau này còn xin đạo hữu chỉ giáo cho”
“Được rồi, là đệ đệ của Yên muội muội thì cũng không phải người ngoài với ta, không cần đa lễ. “
Thấy song phương thân mật như thế, trên mặt Thiên Sư thượng nhân thoáng hiện tia lo lắng nhưng rất nhanh khôi phục như thường:
“Từ biệt tại Bà La Sơn, ta cùng tiên tử đã trăm năm không gặp, lần này mạo muội tới đây mong rằng đạo hữu không chê trách”
“Thượng nhân quá khách khí, đạo hữu hạ mình giá lâm tệ xá là có gì chỉ giáo?”
“Tiên tử đúng là sảng khoái, bất quá một lát nữa ta nói được chứ” Thiên Sư thượng nhân gượng cười nói.
“Ha ha, là Ngũ Sắc sơ sót, hai vị đạo hữu xin mời” Cung trang mỹ phụ phất ngọc thủ một cái làm động tác nghênh khách.
Một lát sau đám người cùng thi triển thần thông bay về phía ngọn núi khổng lồ như cột chống trời kia. Càng tới gần thì khí thế sơn phong càng bất phàm, trên núi nơi nơi là cổ thụ chọc trời, kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, thấp thoáng có những tòa kiến trúc xa hoa trong tầng mây.
Có Ngũ Sắc tiên tử dẫn đường tự nhiên không gặp cản trở, Lâm Hiên phát hiện dọc trên đường có bảy tám cấm chế vô cùng đáng sợ đã tạm thời bị đóng lại.
Bay được chốc lát thì một đại điện rộng rãi hoa lệ đập vào mi mắt. Sau khi phân chủ khách ngồi xuống thì Ngũ Sắc tiên tử phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang bay vụt ra.
Chỉ thấy lát sau đã có vài chục thiếu nữ xinh đẹp lả lướt tiến vào, trong tay nâng khay ngọc chứa những món cao lương mỹ vị thơm nức lòng người. Đây đều là trân hào hải vị nơi Ngũ Sắc Linh Sơn này, có thể tẩy tủy kiện thể thậm chí tăng cường pháp lực.
Trừ Ngũ Sắc tiên tử, Mộng Như Yên cùng Thiên Sư thượng nhân thì chỉ có Lâm Hiên cùng nam tử trẻ tuổi tên là Sư Tranh kia được ngồi cùng dự tiệc.
Không hổ là thiếu chủ nhất phương, Sư Tranh thưởng thức mỹ vị rất có chừng mực mà ngược lại Lâm Hiên lại tỏ ra thoải mái vô cùng.
Tiên nhạc cùng vũ ca không ngớt múa lượn, sau một khắc Ngũ Sắc tiên tử đưa ánh mắt quét qua chậm rãi mở miệng:
“Như Yên muội muội, Thiên Sư đạo hữu, hai vị giá lâm tệ sơn hẳn không phải du ngoạn, có chuyện gì xin nói rõ.”
Đôi mi thanh tú Mộng Như Yên hơi nhíu. Nàng không thù không oán cùng Thiên Sư nhưng giao tình không sâu. Sự tình lần này trọng yếu không thể nói ra ở chỗ đông người. Nhất thời trên mặt lộ vẻ do dự.
“Như Yên tiên tử chưa muốn mở lời, chi bằng tại hạ xin đi trước một bước” Thiên Sư thượng nhân cười khan mở miệng.
“Đạo hữu xin cứ nói.” Cung trang mỹ phụ đưa tay, trong mắt lộ ra tia sáng khác thường.
“Tại hạ tới chỗ này là để cầu hôn cho tiểu nhi”
“Cầu hôn?”
Ngũ Sắc tiên tử ngẩn ngơ, trên mặt có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh khôi phục thường sắc lẳng lặng nghe tiếp.
“Không sai. Cũng không dám dấu tiên tử, Thiên Sư chỉ có mỗi đứa nhi tử này, sau này còn muốn hắn tiếp tục truyền thừa cho bổn cốc. Cũng may tiểu nhi tư chất không tồi. Chỉ ngàn năm đã tiến giai tới Hóa Hình hậu kỳ.” Thiên Sư uống một hớp rượu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nhìn qua là biết lão vô cùng sủng nịch ái tử.
“Cái gì, chỉ ngàn năm đã tới Hóa Hình hậu kỳ?” Ngũ Sắc tiên tử mở to đôi mắt đẹp, không khỏi thầm rúng động.
Vẻ mặt Như Yên cũng kinh ngạc. Thọ nguyên yêu tộc tuy dài hơn nhân tộc song tốc độ tu luyện lại như rùa mà sánh với thỏ.
Yêu tộc cho dù có thiên phú không tồi, tu tới ba ngàn năm chưa chắc tiến giai tứ cấp.
Ngàn năm mà tu tới Hóa hình hậu kỳ! Trong lịch sử yêu tộc không dám nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả nhưng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù lão quái vật Vạn Giao Vương năm xưa cũng không hơn được!
Vậy tiền đồ Sư Tranh này là không thể tưởng tượng được, Sau này hắn nhất định đột phá Ly Hợp, thậm chí phi thăng đến Linh giới.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, vẻ mặt Ngũ Sắc tiên tử trở nên hòa thiện lại. Một hậu sinh vãn bối tiền đồ vô lượng như thế, nàng cũng không dám coi thường:
“Ha ha, Thiên Sư đạo hữu phúc khí thật không nhỏ, sinh hạ một nhi tử thiên phú dị bẩm tốt như thế thực khiến người ta hâm mộ, Ngũ Sắc xin chúc mừng”
“Quá khen, quá khen. Tiểu nhi dù có chút thiên phú nhưng nào dám so với nghĩa nữ của tiên tử” Thiên Sư Thượng Nhân ôm quyền thần thái vô cùng thân mật, hôm nay lão tới chính là cầu thân vị nghĩa nữ kia. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Nghĩa nữ…” Thần sắc Ngũ Sắc tiên tử vừa động, như nghĩ ra điều gì rồi đưa mắt dõi sang nhi tử của Thiên Sư.
Sư Tranh hiểu ý, khóe miệng lộ nụ cười ấm áp, đứng dậy hướng về phía cung trang mỹ phụ thi lễ một cái:
“Vãn bối hôm nay tới Linh sơn là muốn tiên tử thành toàn cho, xin người đem nữ nhi gả cho vãn bối làm ái thê, kết thành duyên phận song tu “
“Ha ha tiên tử, cái khác thì ta không dám nói chứ nhân phẩm cùng thiên phú của khuyển tử trong hàng đồng lứa tuyệt đối là nhất đẳng. Đem nghĩa nữ của ngươi gả cho con ta tuyệt không ủy khuất. Mà từ nay Sư Tâm cốc cùng Ngũ Sắc Linh Sơn cũng đồng khí liên chi. Hiện tại Vân Châu gió giục mây vần, chuyện này đối với hai nhà thật là lưỡng toàn kỳ mỹ, không biết ý tiên tử nghĩ như thế nào? ” Thiên Sư Thượng Nhân theo nước đẩy thuyền mở miệng, ánh mắt như vô tình mà hữu ý nhìn sang Mộng Như Yên, mơ hồ có chút hả hê.
Đám yêu tộc đương nhiên rõ ràng tình thế hiện tại của Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các. Trong lòng Mộng Như Yên chợt dâng lên một dự cảm không tốt về lão quái vật này.
“Điều này…” Chỉ thấy Ngũ Sắc tiên tử đưa tay chống cằm, trầm ngâm chưa tỏ thái độ.
Có điều phụ tử Thiên Sư đã cất công tới đây hiển nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ. Lão quái vật vươn tay từ bên hông tháo xuống một cái túi trữ vật.
“Tiên tử, hai tiểu bối định chuyện chung thân, Thiên Sư tuy bần hàn nhưng cũng vì tiểu nhi chuẩn bị một chút sính lễ, mong rằng tiên tử không chê”
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 429: Thiên Sư thượng nhân