“Tôi biết.”
Hạ Nhi cười nhưng trong lòng lại đau thấu đến tưởng chết.
Điều mà Khương Tình không làm được, Dung Lạc lại làm cho cô thấy rất rõ. Còn rõ ràng đến mức khiến cô bàng hoàng sợ hãi.
Nhưng cô cũng biết, bản thân cô sao bằng được một nửa tâm tư kín kẽ của Dung Lạc, thậm chí cả một ngón tay còn chẳng bằng.
Cô từ đầu tới cuối chỉ đánh cược với tình cảm mà Khương Tình dành cho cô. Còn thứ Dung Lạc và Khương Tình đang cược, thứ mang ra là nhân tính.
Là sự sống còn của toàn bộ gia tộc.
Tất cả đều có thể tan biến trước lợi ích, thì tình yêu có là gì?
Cô không bao giờ nhận xét việc làm của Khương Tình là đúng hay sai, vì thương trường là chiến trường, đã nằm trong bàn cờ này rồi, đâu còn đường lùi nữa?
Cố gia và Khương gia nhất định phải người chết ta sống.
Chỉ có điều, khi chính cô cũng bị coi là một con cờ để quyết định đại cục, tại sao trái tim cô lại đau đến vậy?
Dung Lạc bước tới trước mặt cô, bàn tay bất ngờ chạm lên má cô, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng khi nói những lời lúc nãy, giọng nói của Dung Lạc nhẹ nhàng hẳn đi:
“Em đau lòng như vậy, rõ ràng là bị cô ta làm cho đau đớn đến mức ấm ức mà không thể nói. Nhưng bất kì chuyện gì em cũng nghĩ đến cho cô ta. Từ việc trải đường phía sau Khương gia, dẹp loạn Khương Ẩn, từ bỏ cả Trầm gia và vạch rõ giới hạn với Hàn Tịch. Em vì Khương Tình mà moi tim moi phổi ra như thế. Nhưng cô ta đã từng tin tưởng em? Từng vì em mà không màng tới Khương gia hay chưa?”
“Đủ rồi!”
Giọng Hạ Nhi rất nhỏ nhẹ, thoạt nghe như một con chim bị thương. Nói xong câu ấy cô lại lắc đầu, cười cay đắng, tự trả lời mà không đợi Dung Lạc nói tiếp:
“So với tình thân và gia tộc thịnh thế trăm năm, làm sao có thể…”
Dung Lạc cười nhạt, không những không im còn từ tốn nhấn mạnh từng từ từng chữ:
“Em hiểu rõ mọi chuyện như thế. Tôi cũng không cần phải tốn sức. Hạ Nhi, những gì không làm được thì không được phép tùy tiện hứa. Lời hứa nói thì dễ nhưng thực hiện thì không đơn giản đâu, hiểu chứ?”
Hạ Nhi trầm mặc.
Dung Lạc nét mặt nho nhã, bình bình thản thản, ánh mắt xanh biếc mê hoặc như màn đêm, chỉ có điều trong những câu từ chậm rãi có chút gì lạnh lẽo:
“Tôi sẽ thả Lương Hạ như lời đã nói với em. Còn về Cố Khúc — việc của cô ta dính đến hoàng tộc. Tôi đã nể tình em cầu khẩn mà không gϊếŧ cô ta vì tội phản bội hoàng thất rồi. Hiện tại Cố Khúc — tôi không thể thả. Cô ta phải chịu sự quản giáo và kiểm soát của Cố gia. Về Lam Tinh, cô ta muốn gϊếŧ em thì đã chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi. Cô ta đáng chết!!!”
Sát khí khi Dung Lạc nhắc tới Lam Tinh đã lan cả vào đôi mắt, nó đen đặc khiến ai nhìn vào cũng thấy sợ hãi.
“Nhốt Lam Tinh lại, tôi không muốn người của Khương Tình chết vì mình.” Hạ Nhi lạnh giọng.
Khóe miệng Dung Lạc từ từ thẳng ra, hơi nheo mắt lại, ánh mắt khiến người ta phải rùng mình:
“Em…”
Hạ Nhi nghe ra được Dung Lạc không thể đè nén cảm xúc phẫn nộ.
Dung Lạc là người rất ít khi thể hiện ra mặt sự giận dữ của mình, có thể nói cho tới bây giờ cô còn chưa bao giờ được nhìn dáng vẻ nổi giận thật sự của Dung Lạc. Nữ nhân này làm việc luôn bình tĩnh, thâm tàng bất lộ, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như hôm nay.
“Cô nói tôi ngốc cũng được. Việc của Lam Tinh… coi như tôi xin cô. Hãy để cô ta sống…” Hạ Nhi cắt ngang lời Dung Lạc, sau đó cô ngước mắt lên, tiếp tục vứt lại một câu hỏi:
“Về Lãnh Thanh thì sao?”
Nụ cười trên môi Dung Lạc lúc này đã rất nhạt nhòa, gần như không thấy, rất lâu sau mới động mí mắt, đút hai tay vào túi quần, nói một câu không đầu không đuôi:
“Lãnh Thanh đã đề nghị với tôi việc trở thành bác sĩ riêng tại Dinh thự.”
Hạ Nhi giật nảy mình, có chút ngờ vực thấp giọng hỏi:
“Bác… bác sĩ riêng?”
Dung Lạc nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rất rành rọt:
“Em cũng giỏi thật. Tuỳ tiện chụp một người có thể chụp được luôn cả vị bác sĩ y khoa nổi tiếng nhất nước A. Cũng là con cháu hoàng thất. Danh tiếng và địa vị của cô ta tại nước A có thể sánh ngang với tôi đấy.”
Hạ Nhi lùi ra sau, sống lưng thẳng tắp, nhìn Dung Lạc thêm một lúc rồi cười nhạt:
“Việc đó có liên quan gì…”
“Em biết mẹ tôi có bệnh, đúng không?” Dung Lạc từ tốn nói.
Hạ Nhi trầm mặc.
“Lãnh Thanh là người mà nữ hoàng đã bỏ công sức không hề nhỏ, bằng mọi giá muốn mời về điều trị bệnh cho mẹ tôi.”
Dứt lời, Dung Lạc lại chậm rãi nói những câu từ có ý tứ sâu xa:
“Thật kinh ngạc, cô ta xuất hiện giúp em bỏ trốn khỏi tôi. Sau đó thể hiện một thân bản lĩnh và tiết lộ danh tính, còn chủ động muốn đến Dinh Thự để làm việc. Tôi vừa muốn từ chối, thì lệnh của nữ hoàng đã ban xuống.”
Hạ Nhi ngẩn người.
Dung Lạc nhìn cô, thanh âm đã bình thản trở lại:
“Hạ Nhi! Tôi có nên khen ngợi em một câu rằng: Mị lực của em thật sự rất khó cưỡng không?”
Ánh trăng hút hết thứ ánh sáng vốn đã yếu ớt trước cổng Dinh Thự xa hoa, kéo dài chiếc bóng của Dung Lạc, chiếu xuống chân Hạ Nhi. Cô cúi đầu, men theo cái bóng đó từ từ ngước mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt như yêu nghiệt hoạ thuỷ của Dung Lạc.
“Cô sẽ để Lãnh Thanh tới Dinh Thự?” Ngữ khí của cô rất nhỏ, ý tứ thăm dò rõ ràng không che giấu.
“Vốn dĩ tôi không có ý định đó. Nhưng Lãnh Thanh quả thật rất khôn ngoan. Lại có sắc lệnh của nữ hoàng. Tôi cản thế nào được?” Dung Lạc nhún vai.
Hạ Nhi nhếch môi:
“Cô không cản được? Hay là khinh thường muốn cản.”
Dung Lạc bật cười.
Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc êm tai, chân dài thẳng tắp bước tới từng bước. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống vai. Áp lực truyền tới vô cùng rõ ràng, khiến Hạ Nhi nhất thời cảm thấy khó thở.
Dung Lạc đưa tay ra, những ngón tay mảnh khảnh thon dài siết nhẹ cằm cô:
“Càng lúc càng hiểu tôi đấy. Khương Tình tôi còn không sợ. Cho dù là mười Lãnh Thanh, tôi cũng còn chưa để vào mắt đâu.”
Hạ Nhi không né không tránh, ánh mắt hổ phách nhìn thẳng vào Dung Lạc. Đôi mắt Dung Lạc sâu thẳm như biển khơi, khiến ai nhìn vào cũng sẽ đắm chìm trong đại dương bao la ấy.
Đây là người thấu hiểu cô sâu sắc, cũng là người có thể vì cô mà từ bỏ tất cả. Nhưng…
Cô khẽ quay mặt đi, ngón tay Dung Lạc trượt qua môi cô. Cô phải lùi lại một bước mới thoát khỏi khí thế mạnh mẽ kia, khẽ cụp mắt xuống.
“Nếu được làm lại, tôi vẫn sẽ kiên trì với cách làm của mình.” Thanh âm của Dung Lạc giá lạnh, kiên định như những cơn gió đêm gào rít bên tai.
Hạ Nhi đứng nguyên tại chỗ, rèm mi khẽ động:
“Những chuyện khác tôi không quản đến nữa. Cô giữ lời thả Lương Hạ về nước S. Tôi sẽ giữ lời không tìm cách chạy trốn khỏi Dinh Thự. Nói lời giữ lời.”
Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ, nghe có vẻ tùy hứng, bướng bỉnh. Nhưng chỉ cô mới biết mình không dám to tiếng đến thế nào.
“Được.” Dung Lạc đáp ứng.
Hạ Nhi nghe được sự chấp thuận đó liền chậm rãi lùi về sau, xoay người bước đi trong mưa tuyết, cô đơn như một cành hồng yếu ớt lẻ loi. Mái tóc dài của cô tung bay theo từng đợt gió tuyết lạnh, gò má trắng bệch như sáp nến.
Dung Lạc đứng bên cửa xe rất lâu nhìn theo bóng lưng ảm đạm của cô, cơn mưa tuyết đổ xuống làm mờ đi tầm nhìn, cũng kéo dài khoảng cách của hai người. Giây phút bóng lưng cô xa khỏi tầm nhìn, trong lòng Dung Lạc chỉ còn sự đau xót và nóng ruột, ánh mắt xanh biếc yên tĩnh nhìn theo hướng cô đi khuất, sự im lặng đến xót xa.