Lâm Vũ Hào hừ lạnh một tiếng nói.
“Thật …thật sao…”
“Nếu không thì sao? Ôn định một chút cho tôi.”
Lâm Vũ Hào khó chịu và bực bội nói.
Mọi người xuống xe và đi bộ vào trong.
Giờ phút này, trong Hình Đường đã chật ních người ngồi, tất cả đều là các trưởng trưởng lão của nhà họ Lâm, Lâm Hành kia đang ngồi ngay ở phía trên, quang cảnh vô cùng trang trọng, ngay cả vị trưởng lão trước đó cũng tới rồi.
Lâm Ngữ Yên ngay lập tức bước lên, chào từng người một từ người lớn tuổi nhất đến người trẻ tuổi nhất.
“Ngữ Yên xin chào các trưởng lão, xin chào bác, thím, cậu, chú…”
Cô ta cư xử vô cùng đoan chính, mặc dù có đôi khi cô ta cũng cực kỳ không ra gì, nhưng lúc này đây, cô ta cũng phải hành động quy quy cách cách.
Lâm Vũ Hào và Lâm Tung cũng căng da đầu đi tới trước hành lễ.
Nhưng thái độ của mọi người đối với bọn họ rõ ràng là tôi tệ hơn rất nhiều, thậm chí có người chỉ hừ lạnh một câu, coi như là đáp lại…
Lâm Vũ Hào cũng không dám có bắt kỳ bắt mãn nào.
“Chú, tình hình …thực sự nghiêm trọng đến như Vậy sao?”
Sau khi chào hỏi xong, thấy mọi người đều im lặng, Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, cần thận dè dặt hỏi.
“Ngữ Yên, chuyện này không liên quan gì đến cháu, cháu bước sang một bên trước đi.” Lâm Hành mở mát, khàn giọng nói.
Biểu cảm đó, cực kỳ nặng nề, dường như không có bất cứ ai có thể chất vần…
“Chú…”
“Ngữ Yên!”
Lâm Ngữ Yên còn muốn nói cái gì đó, lại bị một người phụ nữ bên cạnh cắt ngang.
Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt nhìn người phụ nữ đó.
Lại nhìn thấy người phụ nữ đó với vẻ mặt u ám, khàn giọng nói: “Chuyện này … mức độ nghiêm trọng đã vượt quá sức tưởng tượng của cháu rồi!”
Lâm Ngữ Yên hơi thở ngưng trệ.
“Không phải nói chỉ là xuất hiện một đám người bị quá mẫn thôi sao?” Lâm Vũ Hào ở bên này vội vàng nói.
Cuộc gọi mà anh ta nhận được là xuất hiện một số lượng lớn bệnh nhân quá mẫn ở Yến Kinh bên này, loại thuốc mới có vấn đề nghiêm trọng cho nên mới run lẫy bảy.