Mà Nghiêm Mặc chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, Nguyên Chiến và Chú Vu bên cạnh cậu ấy cũng sẽ không cho phép, như vậy, dù là đánh đuổi tộc Luyện Cốt, chỉ sợ mảnh đất này vẫn sẽ dấy lên chiến hỏa!
Vu Tượng nghĩ đến đây, cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Phi Sơn đứng gần y nhất, cũng là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của y: “Làm sao vậy?”
Vu Tượng đột nhiên cầm lấy tay Phi Sơn, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nói: “Nhất định phải tìm được tư tế nhỏ kia, nhất định phải tìm được cậu ấy, chỉ có cậu ấy, chỉ có cậu ấy… A!”
Vu Tượng cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, mắt nhắm tịt, ngất đi.
Phi Sơn kinh hãi: “Vu Tượng!”
Ngay cả Phi Sơn cũng bị lừa, những người khác càng không cần phải nói, rất nhiều người đều cho rằng vừa rồi Vu Tượng đã đưa ra lời tiên đoán cuối cùng, đáng tiếc y chưa kịp nói ra nơi mà tư tế Cửu Nguyên ở lúc bây giờ, cũng chưa kịp nói ra nội dung quan trọng nhất, thì cứ thế mà hộc máu ngất đi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng tin rằng: Cần phải tìm tư tế Cửu Nguyên về!
Đừng nói việc Vu Tượng không tiếc hao phí giọt sinh mệnh cuối cùng để tiên đoán, bảo rằng nhất định phải tìm tư tế nhỏ về, ngay cả khi không đề cập tới tiên đoán, thứ sức mạnh mà bản thân tư tế nhỏ kia nắm giữ cũng đủ để mọi người tìm cậu ta về.
Giúp chiến sĩ đột phá, chữa trị những thương thế và bệnh tật mà tất cả các tư tế trị liệu khác đều bó tay, biết giải trừ nô lệ cốt, còn có hai đứa con Sinh Mệnh, một tư tế có hết thảy như thế, bọn họ thật sự không thể tổn thất!
Ba thế lực Ám, Hỏa, Âm đều bị người khác trừng cho vừa xấu hổ vừa tức giận, Ám Thành là bị người ta trừng ghê nhất, thậm chí Hỏa Thành còn nhịn không được mà cảm thấy may mắn, may vì người trực tiếp làm hại tên tư tế kia không phải Hỏa Thành bọn họ.
Phi Sơn bảo hộ Vu Tượng đã ‘hôn mê’ nên không rời đi, những người khác thì bắt đầu rút về thần điện, mà các chiến sĩ và tư tế không có bị thương hoặc thương thế nhẹ đều ở lại.
Nguyên Chiến cũng không khách sáo với những người này, trực tiếp nắm giữ quyền chỉ huy, điều động các chiến sĩ và tư tế đi cứu người, cứu hoả và hộ tống, lúc cần thiết mới ra tay một chút —— hắn sẽ không ngu ngốc tới mức dùng sức của một mình mình để đi cứu người, huống chi, phần lớn người còn dư lại là kẻ thù của hắn và Cửu Nguyên, hắn không nhân cơ hội giết nhiều thêm vài tên đã là không tồi rồi.
Thành chủ Hỏa Thành còn muốn bắt Nguyên Chiến thả đám Lưu Diễm ra, liền lấy cớ: “Bây giờ chúng ta cần nhân thủ, dù sao thêm một người thì cũng là thêm một nguồn sức, bọn Lưu Diễm đều là tư tế và chiến sĩ lợi hại nhất của các thành, nếu cho bọn họ ra, chúng ta cũng sẽ được trợ giúp.”
Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt đáng tiếc nói: “Tôi cũng rất muốn thả bọn họ, nhưng bên trong còn có người của Không Thành và đám Trùng Vu, người Không Thành đều là cốt nô của tộc Luyện Cốt, Trùng Vu thì hành xử bất thường, những kẻ khác tôi cũng không dám cam đoan bọn chúng không dính dáng gì đến tộc Luyện Cốt.”
“Hỏa Thần tại thượng! Ta dám cam đoan Đại Tư Tế và chiến sĩ của bọn ta không phải nô lệ của tộc Luyện Cốt!”
“Nhưng tôi không có biện pháp nào đảm bảo chỉ thả một người mà không để những người khác chạy ra theo.”
Thành chủ Hỏa Thành bị hắn chọc tức muốn chết: “Đó là lồng giam mà mi làm ra, sao mi lại không thể thả người?”
“Bởi vì năng lượng không đủ, tôi phải cứu người, còn phải duy trì cái lồng giam kia, hay là ông muốn tôi mặc kệ những người ở đây, dùng hết toàn bộ năng lượng cho cái lồng giam đó?”
Thành chủ Ám Thành thúc giục: “Đây đã là lúc nào rồi? Trước tiên cứu người bên ngoài đã rồi tính sau!”
Thành chủ Hỏa Thành hận người Ám Thành cực, hoá ra các người không có ai ở trong lồng giam là không nóng ruột đúng không?
Nguyên Chiến không quan tâm tới đám người bắt hắn thả người, mà đặt hết lực chú ý để đối phó với cốt binh và cốt nô của tộc Luyện Cốt: “Thành chủ Không Thành giao cho tôi, những kẻ khác các người phụ trách.”
Thành chủ Không Thành phát hiện Nguyên Chiến và những người khác đã bắt đầu nghiêm túc ra tay đối phó với bọn họ, cũng đang có ý rút lui.
Tư tế Trần lão của Không Thành hé miệng cười quái dị, để lộ ra hàm răng nhọn đen ngòm của mình, lại dùng thứ ngôn ngữ mà người khác nghe không hiểu lẩm bẩm hai câu.
Thành chủ Không Thành gật đầu: “Đúng vậy, đáng tiếc thật, nhiều như vậy mà cũng không làm gì được thủ lĩnh Cửu Nguyên, chỉ giết mỗi tên tư tế Cửu Nguyên.” Lúc này người Không Thành vẫn chưa biết Nghiêm Mặc chỉ là tạm thời mất tích chứ chưa chết.
Trần lão phát ra tiếng cười nghèn nghẹn.
“Đi thôi, thứ quan trọng nhất đã lấy được rồi, đám tù binh này có hay không cũng chẳng sao cả.” Thành chủ Không Thành hạ lệnh, người Không Thành và chúng cốt nô bắt đầu rút ra ngoài.
Nguyên Chiến bắt hụt, thành chủ Không Thành rút rất nhanh, ngay cả cái đuôi cũng không để Nguyên Chiến chụp được.
Hiện giờ Vu Thành trên cơ bản đã ổn định trở lại, các chiến sĩ và thần thị Vu Thành đều không yếu, trước đó chẳng qua là bị đánh úp quá bất ngờ mà trở tay không kịp, lại còn do phản loạn từ bên trong nên mới rối loạn tới mức đó. Hiện giờ đã lấy lại tinh thần, cần làm gì thì làm đó, hơn nữa còn có Nguyên Chiến và chiến sĩ của các thế lực khác cùng ra tay, cốt nô cốt binh và tộc Luyện Cốt rất nhanh đã bại, đây cũng là lý do mà Phi Sơn dám ở lại cạnh Vu Tượng.
Nhưng không ai có thể cười được, tình huống của Vu Thành rất tệ, nhiều nơi bị thiệt hại nặng nề. Mặt khác, Không Thành còn bắt được một phần tù binh, không cần nghĩ, những người này chờ khi gặp lại lần nữa chắc chắn đều biến thành nô lệ của tộc Luyện Cốt.
Thành chủ Hỏa Thành và Âm Thành thấy chiến sự đã kết thúc, lại đuổi theo hỏi Nguyên Chiến khi nào mới chịu thả người.
Nguyên Chiến đang nói chuyện với Phi Sơn nghe vậy thì quay đầu nhìn bọn họ: “Hiện giờ còn cần nhân thủ không?”
“Không cần thì không thả người à?” Thành chủ Hỏa Thành tức giận.
Nguyên Chiến lạnh nhạt nói: “Tư tế của tôi còn chưa tìm được đâu, những kẻ bên trong đều là hung thủ, khi nào tìm được tư tế của tôi về, thì khi đó tôi thả chúng.”
“Mi! Chẳng lẽ mi cứ luôn duy trì cái lồng giam kia?”
“Sao lại không? Các người cũng có thể thử phá nó, tôi đảm bảo rằng mình sẽ không cản các người đâu.” Chỉ hy vọng thứ cuối cùng các người tìm được không phải là mấy cổ thi thể. Nguyên Chiến dám ra ngoài đương nhiên là bởi vì những kẻ bên trong đều đã bị hắn đánh cho trọng thương, ngoại trừ Xà Đảm mãi không tìm được và Thù Nghệ đã thoát ra ngoài thì những kẻ khác có sống sót được sau khi hắn đi hay không còn phải xem ý trời.
Hắn sẽ không giết chúng, nhưng cũng sẽ không chủ động thả chúng.
Đám người Hỏa, Âm bất đắc dĩ, đành phải kéo lê thân thể mệt mỏi đi phá lồng giam, muốn cứu tư tế và chiến sĩ bị nhốt bên trong ra, bộ dáng vô cùng cực khổ.
Sau trận chiến, Vu Thành thống kê lại thương vong và tổn thất rồi báo cho thần điện.
Ám Bặc bị mọi người bức bách mà bắt đầu bói nơi Nghiêm Mặc tới một cách cẩn thận hơn.
Thành chủ Hỏa Thành phá lồng giam không được, đành chủ động mang một ông lão đến: “Ông ta là vu giả của một bộ tộc dã nhân trên lãnh địa Hỏa Thành ta, có thể dựa vào lửa để nhìn và tìm người hoặc vật muốn tìm.”
Ông lão quỳ trên mặt đất, run rẩy châm một đống củi nhỏ, chờ khi lửa cháy, ông lão lấy ra một thứ gì đó màu đen trông như lá cây đã biến chất từ trong lòng, vò nát rồi bỏ vào miệng nuốt, sau đó lại ném thứ gì vào ngọn lửa.
Một lát sau, ông lão mở mắt, hai tròng mắt đen ngòm không còn lòng trắng!
Ánh lửa ngược phản chiếu lại trong mắt ông lão, thân thể ông ta lúc thì nghiêng trước lúc thì nghiêng sau, hai mắt trợn lên, không chớp lấy một cái.
Thời gian chờ có vẻ như rất dài, nhưng kỳ thật rất ngắn, đưa ra kết quả trước cả Ám Bặc: “Phía Tây, bên kia đại dương. Khoảng cách quá xa, tôi chỉ có thể tính được bấy nhiêu đó.”
Bên kia đại dương?
Đó là nơi mà chưa một ai đi tới!
Nguyên Chiến cau chặt mày, hắn phải làm sao để vượt biển? Chẳng lẽ đi bộ qua từ đáy biển? Ngu Vu nói đại dương còn rộng hơn cả cái lục địa này!
“Ông nói Ám Thần các ông có biện pháp đưa tôi đến nơi xa?”
“Đương nhiên!” Ám Bặc ưỡn ngực: “Ám Thần là thần linh mà bọn ta tế bái, ngài đã tồn tại từ thời viễn cổ, sống mãi đến bây giờ, năng lực của Ám Thôn trước mặt ngài như trẻ con và người lớn, chỉ cần mi có tóc hoặc máu của tên tư tế kia, Ám Thần bọn ta sẽ đưa mi đến cạnh hắn!”
Chú Vu thầm gật đầu với Nguyên Chiến, ý bảo Ám Thôn không nói láo, Ám Thành quả thật có một vị Ám Thần thần bí, có thể nói, mỗi một tòa Thượng Thành đều có một sức mạnh gần như là thần, chẳng qua, lúc bình thường bọn họ sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.
Lúc này, ông lão mà Hỏa Thành dẫn đến cũng có được tin tức từ ngọn lửa.
“Người, nhà tranh, con đường thật dài. Trên con đường này ở một đầu có người như chúng ta sinh sống, ở một đầu khác, sừng đen, cao lớn, mặc y phục đen.”
“Sừng? Ý ông là những kẻ ông thấy có thân thể cao lớn, mặc y phục đen, trên đầu có sừng đen, có phải như vậy không?” Nguyên Chiến đứng lên.
Ông lão yên lặng gật đầu.
Nguyên Chiến nheo mắt, hắn nghe thấy một giọng nói, giọng nói này trực tiếp vang lên trong đầu hắn: “Thủ lĩnh vĩ đại, xin hãy nhận lấy tôi và con dân của tôi, Hỏa Thần cho tôi thấy, con dân ngài đều rất giàu có và hạnh phúc, đều được sống cuộc sống no đủ, tôi nguyện ý phụng dưỡng ngài và dòng dõi của ngài suốt đời, chỉ xin ngài nhận tôi và con dân của tôi! Tôi thấy được rất nhiều hình ảnh, tư tế ngài đang cần ngài.”
Nguyên Chiến chỉ tay vào ông lão, nói với thành chủ Hỏa Thành: “Tôi muốn ông ta, và tất cả tộc nhân của ông ta. Trao đổi Lưu Diễm và chiến sĩ bảo hộ của thành các người.”
“Cái này…” Thành chủ Hỏa Thành tiếc, ông lão này là người mà Lưu Diễm khó khăn lắm mới tìm được, năng lực của ông ta tuy yếu, có khi còn không xem chuẩn, nhưng có khi vẫn rất hữu dụng.
“Vậy cứ xem như tôi chưa nói gì.” Nguyên Chiến xoay người, tựa như không chút để ý.
“Từ từ!” Thành chủ Hỏa Thành dao động. Ông lão này đương nhiên không thể so sánh với Đại Tư Tế Lưu Diễm trong lòng ông ta, hơn nữa năng lực của ông lão này còn khi linh khi không, các tộc nhân khác hình như không có ai thức tỉnh năng lực cùng loại, nghĩ tới nghĩ lui: “Được, ta đổi! Vậy xin thủ lĩnh Chiến lập tức thả Đại Tư Tế và chiến sĩ của ta ra!”
“Đưa các tộc nhân khác đến nơi tiếp giáp giữa Hỏa Thành các người và Cửu Nguyên, tôi muốn bọn họ không có chút thương tổn nào. Những người này không tính là gì, nhưng nếu Hỏa Thành ông không làm được hoặc giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ xem đây là khiêu khích của Hỏa Thành đối với Cửu Nguyên, đến lúc đó… tin tôi đi, tổn thất của các người tuyệt đối không chỉ là một Đại Tư Tế thôi đâu.”
Thành chủ Hỏa Thành không quen bị uy hiếp, nhưng chỉ có thể chấp nhận cái uy hiếp này, ông ta đá ông lão một cái khiến ông lão lăn vài vòng để xả giận, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng biết mình không thể đả thương người. Ông lão nọ bò dậy, quỳ ở phía sau Nguyên Chiến.
Lưu Diễm và chiến sĩ của ông ta được thả ra, thành chủ Hỏa Thành thấy thân thể bọn họ không có thương tổn gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, còn tưởng rằng bọn họ không sao cả, chờ khi mang người về, chờ hai người Lưu Diễm có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa, mới biết năng lực huyết mạch của hai người đã bị phế đi, khi đó bọn họ muốn tìm Nguyên Chiến tính sổ thì đã muộn. Lúc muốn lấy ông lão kia và tộc nhân của ông để xả giận thì lại phát hiện tất cả tộc nhân của ông lão đều đã chạy thoát.
Không đề cập tới chuyện người Hỏa Thành khi đó phẫn nộ tới cỡ nào, trở lại giây phút hiện tại.
Nguyên Chiến đưa ông lão tới một căn phòng không người, trước tiên hắn không hỏi đối phương nhìn thấy gì, mà nói rõ với ông lão: “Tôi đã phế đi năng lực của Lưu Diễm và chiến sĩ ông ta, chờ khi người Hỏa Thành phát hiện, bọn chúng nhất định sẽ bắt tộc nhân của ông để xả giận, dù bây giờ tôi uy hiếp bọn chúng, nhưng chưa chắc bọn chúng đã đưa toàn bộ tộc nhân của ông đến Cửu Nguyên.”
Vẻ mặt ông lão rất bình tĩnh, hai mắt ông lúc này đã khôi phục lại như bình thường: “Tôi biết. Tôi sẽ truyền tin cho tộc nhân của mình, bọn họ sẽ nghĩ cách chạy đi. Người Hỏa Thành cho rằng tộc nhân của tôi không có ai thức tỉnh năng lực thần huyết, nên không khắc ấn ký nô lệ trên người bọn họ, bọn họ muốn tôi làm việc cho bọn họ, nên cũng không khắc ấn ký nô lệ trên người tôi, mà chỉ dùng tộc nhân của tôi để uy hiếp. Nhưng người Hỏa Thành không biết chúng tôi có thể dựa vào lửa để truyền tin, đây là năng lực mà Hỏa Thần ban cho chúng tôi, chỉ cần là tộc nhân của tôi thì đều có thể làm được.”
Nguyên Chiến nhướng mày, cả tộc này vậy mà đều thức tỉnh năng lực?
“Con gái tôi từng cứu Lưu Diễm khi ông ta rơi vào đầm lầy, khi Lưu Diễm đến tộc tôi thì phát hiện ra năng lực của tôi, vì ép tôi làm việc cho ông ta mà đã giết chết vợ tôi và hai đứa út, ông ta còn giết một nửa chiến sĩ trong tộc, con gái tôi bởi vì hổ thẹn và ân hận mà tự thiêu. Tôi và tộc nhân của tôi đều hận Lưu Diễm cùng người Hỏa Thành thấu xương, khi bị Hỏa Thành bắt được, chúng tôi liền dùng linh hồn thề, chỉ cần có người giết được Lưu Diễm, toàn tộc chúng tôi sẽ tình nguyện làm nô lệ cho người đó! Mà hôm nay, tôi thấy trong ngọn lửa cảnh tượng ngài tra tấn Lưu Diễm và chiến sĩ của ông ta, tôi liền biết ngài chính là vị thủ lĩnh mà tôi và tộc tôi chờ đợi.”
Nguyên Chiến vươn tay nâng ông lão dậy: “Ông tên gì?”
“Hách, tôi tên Hách.”
“Nói cho tôi biết, ông còn thấy gì trong ngọn lửa?”
“Thủ lĩnh, tôi cần tóc hoặc đồ vật gì đó mà tư tế đại nhân từng sử dụng, như vậy tôi mới có thể nhìn được nhiều hơn. Vừa rồi tôi chỉ dựa vào một chiếc lá cây mà lúc trước Lưu Diễm đã cho tôi, ông ta nói là đó là của quả Vu Vận nên tôi mới nhìn thấy những thứ đó.”
Lá cây của quả Vu Vận? Là phân thân của Vu Quả phải không? Xem ra trước đó người Hỏa Thành đã rất chắc chắn việc quả Vu Vận ở trên người Nghiêm Mặc, rất có thể là do Hách tìm ra. Nguyên Chiến hiểu rõ, lập tức lấy ra một cái… quần lót từ trong ngực, đưa cho ông lão: “Ông còn cần gì nữa?”
“Chỉ cần củi để đốt.” Ông lão chưa thấy qua quần lót bao giờ, chỉ biết có lẽ đây là y phục của tư tế Cửu Nguyên, lập tức tìm một cái chậu than, thả củi gỗ mà Nguyên Chiến kêu người đưa tới vào chậu rồi đốt, sau đó cung kính đặt quần lót của Nghiêm Mặc vào trong lửa.
Ông lão lại nhai nuốt thảo dược, hai mắt lại đen kịt đi, ánh lửa ngược hiện lên trong mắt ông, không lâu sau, ông lão bắt đầu nói ra cảnh tượng mà mình thấy trong lửa: “Trẻ con, rất nhiều trẻ con sinh bệnh, còn có người già…”
Cùng thời gian đó, Nghiêm Mặc nhìn ngôi nhà tranh chứa đầy người bệnh, cùng thứ mùi hôi thối của cứt đái và uế vật nôn ra trộn với nhau, bỗng dưng nảy sinh một cảm giác thân quen.
Hình như kiếp trước hắn từng đi qua một thôn sơn nhỏ xa xôi, thôn sơn kia hầu như tách biệt khỏi xã hội, ôn dịch càn quét, thiếu chút nữa toàn thôn chết sạch, cuối cùng nhờ có hai thanh niên trai tráng trong thôn liều chết mà trèo đèo lội suối, tiến vào huyện tìm bác sĩ chữa trị, mà khi đó hắn vừa lúc lên huyện thu mua thảo dược. Nghe nói thế liền dẫn hai người công an và hai y tá tình nguyện đi theo, liều lĩnh cùng hai thanh niên trai tráng vào núi, lúc này mới cứu được những người còn sót lại.