Thế giới này, sẽ trở thành một thế giới có chức nghiệp giả ở khắp mọi nơi.
Đương nhiên sẽ có vài người không thể thức tỉnh nhưng điều này không ảnh hưởng đến con đường trước mắt của họ.
Cố Thanh Sơn còn chuẩn bị mấy ngàn loại công pháp tu hành!
Nếu có thể vượt qua tai họa Hàn Băng lần này, cả thế giới sẽ chào đón sự trưởng thành và phát triển nhanh chóng.
“Nữ Thần Công Chính, thời điểm Nữ hoàng đăng cơ là khi nào?”
[Chín giờ sáng ngày mai.]Cố Thanh Sơn xem giờ.
Vẫn còn mười mấy tiếng nữa.
Vừa đúng thời điểm.
Hắn cầm lấy bình rượu, rót cho Trương Anh Hào một ly, cười vui vẻ hỏi: “Tối nay có rảnh không?”
“Làm gì?”
“Giết người.”
“Dựa vào thực lực của cậu mà còn cần tôi giúp sao?” Trương Anh Hào ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nhất thời sơ ý để cho Hoàng đế khai quốc của nước Phục Hy trốn mất, bây giờ nữ thần không tìm ra ông ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được rồi, chúng ta đi cho dạ dày dễ tiêu hóa vậy.” Trương Anh Hào hào hứng trả lời.
Hai người cụng ly.
Quyết định xong mọi chuyện, Cố Thanh Sơn mới yên lòng.
Hắn nhìn lên giao diện Chiến Thần.
Trên giao diện, có ba dòng chữ hiện ra ở chính giữa.
[Viện binh Hoàng Tuyền biết được hành động lớn lao của ngài, đã nhanh chóng tăng tốc độ, họ sẽ tiến đến nhân gian trong thời gian không lâu nữa, cùng giúp ngài đối phó với địa ngục Hàn Băng.] [Ngay khi viện binh Hoàng Tuyền đến nhân gian, họ sẽ liên lạc với ngài.] [Thời gian đến nơi: 24: 00]Hai mươi bốn giờ, viện binh sẽ đến nơi.
Cố Thanh Sơn thu ánh mắt, nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Hắn đặt cái ly trên bàn rồi đứng dậy.
Tranh thủ làm xong mọi việc trước khi viện binh đến vậy.
Ban đêm.
Cơn mưa lạnh đã tạnh.
Sao sáng đầy trời, ánh trăng mê hoặc.
Địa ngục Hàn Băng đang chầm chậm lan ra khắp nơi.
Ở một siêu thị tiện lợi hai mươi bốn giờ.
Cố Thanh Sơn bước nhanh từ bên trong ra ngoài.
“Mua được chưa?” Trương Anh Hào đứng ngoài cửa hỏi.
Trong lòng anh ta có một con mèo đen đang cào cấu, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
“Mua được rồi, nhưng tôi thật không hiểu nổi, tại sao hôm nay nó lại muốn ăn sầu riêng.” Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn cẩn thận đưa cho mèo đen một múi sầu riêng căng mọng.
Đây là loại sầu riêng ngon nhất trong siêu thị rồi.
Mèo đen nhìn một lúc, kêu “Meo” một tiếng đầy mãn nguyện.
Trương Anh Hào cầm lấy sầu riêng trong tay hắn, nghiêm túc giải thích: “Nó đang theo đuổi một đồng loại xinh đẹp, sầu riêng là món ưa thích của người bạn đồng loại đó.”
Hai người tìm một nơi không có người qua lại, Trương Anh Hào gõ gõ xuống mặt đất, đặt sầu riêng xuống đất cạnh cái hang tối.
“Thấy chưa, cả trái sầu riêng đều cho ngươi hết, đủ để ngươi cùng nó ăn tối đấy.” Trương Anh Hào nói.
“Nếu không đủ ăn, cứ tới tìm ta, ta hứa sẽ mua cho ngươi nữa.” Cố Thanh Sơn vỗ ngực nói.
Hai người ngồi xổm trước mặt con mèo đen, người bên phải lấy lòng, người bên trái nịnh bợ.
Mèo đen nhìn hai người, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.
Trương Anh Hào thấy thế, nói với Cố Thanh Sơn: “Hiện tại có thể bắt đầu tìm kiếm rồi.”
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Ta đang tìm một người chết.”
Mèo đen lấy tay che mũi.
“Không không không, đừng hiểu lầm, ta tìm một người đã chết nhưng sống lại, cả người hắn mặc hắc bào, trên người không có thịt …”
Cố Thanh Sơn nói xong, đột nhiên niệm quyết.
Linh quang hiển hình.
Hình dáng bộ xương khô mặc hắc bào liền xuất hiện trước mặt con mèo
“Chính là con quái vật này, có thể tìm được ông ta không?” Cố Thanh Sơn nói.
Mèo đen trừng mắt, nhìn chằm chằm hình ảnh kia.
Nó chạy lấy đà vài bước rồi tăng tốc, nhảy dựng lên.
Giữa không trung, mèo đen ưỡn người, làm động tác nhào lộn kiểu rắn hổ mang.
“Nó đang làm gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nó nói, chúng ta phải bay.” Trương Anh Hào nói.
…
Tàu con thoi bay xuyên qua tầng mây của bầu trời đêm, bay giữa ánh trăng sáng vằng vặc.
Quang mạc dẫn đường đã được kích hoạt, bản đồ điện tử thế giới hiện ra trước mặt hai người và con mèo.