“Hoàng thượng yêu thương bản cung đến thế, bản cung nhất định không thể phụ tâm ý của chàng.”
“Trước ở nhà cha cũng sủng bổn cung y hệt vậy. Cha chỉ hận không thể đưa hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho ta, nếu không nhận, cha còn tức giận ấy.”
Đường Quả cười yêu kiều, “Bây giờ Hoàng thượng cũng giống vậy, bản cung chắc chắn không thể giấu đi được. Phải để cho chàng biết, bản cung rất thích đồ chàng ban thưởng.”
“Nương nương, nhưng đây là trong cung ạ.”
“Trong cung không phải chỗ ở của Hoàng thượng à?”
Mai Lan: “…”
“Chàng sẽ bảo vệ ta.”
Lần này cô không tự xưng nữa, nhưng Hiên Viên Mặc đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một, không hiểu sao lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Lúc vừa mới tiến cung, cha đã dặn ta phải thận trọng từng bước. Nhưng mà, Hoàng thượng nói rằng không cần, ta đã là Quý phi, chỉ dưới một người, nghe lời chàng là được, không cần phải để ý đến cái nhìn của người khác. Rõ ràng, chàng thật lòng với ta.”
“Chàng nói, chỉ cần có chàng, sẽ không ai bắt nạt được ta. Dù có người bắt nạt ta, chàng cũng sẽ bảo vệ ta.”
Đúng thế, nguyên chủ nghe hắn nói những lời này mới nghĩ rằng Hiên Viên Mặc thích mình, không che giấu gì mà thể hiện chân tình của bản thân nên mới rơi xuống cái kết vạn kiếp bất phục như thế.
Một lời nói mà khiến Hiên Viên Mặc bên ngoài ngơ ngác.
Rất nhanh, hắn nhớ tới mục đích của mình, ho nhẹ một tiếng rồi đi vào.
“Quý phi đang nói gì vậy?”
Trên mặt Đường Quả lộ ra vẻ mừng rỡ. Cô thả đồ trong tay xuống, hoàn toàn không cần gậy mà đi đến trước mặt hắn, bổ nhào vào trong ngực hắn, cố tình cọ xát. Tiếp xúc thân mật như thế khiến cả người hắn cứng đờ.
Hắn không thể không đẩy cô ra, “Quý phi, bây giờ là ban ngày.”
Editor: Chị nhà diễn mà sao tự dưng mị thấy buồn quá…
Buồn cười…