Hai tên thị vệ dừng lại, quay đầu nhìn Nữu Khắc Man, thấy hắn ta vui mừng chạy tới bên cạnh Mã Hoạ Đằng, ôm chầm lấy hắn, nói lớn: “Tri kỷ… huynh đệ tốt của ta…”
Sau đó, Nữu Khắc Man bỗng bật khóc.
Những người đứng trước cửa viện khoa học lại ngơ ngác thêm lần nữa. Mẹ nó, đám nhà phát minh này đúng là có vấn đề…
Nữu Khắc Man hưng phấn, ôm lấy Mã Hoạ Đằng, nói: “Sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ, cứ tăng kích thước một cách mù quáng thì chỉ là một sự đánh đổi thua lỗ, nhưng nếu có thể lợi dụng đến nguồn năng lượng thì đúng là một sáng kiến mới mà”.
Trong lòng Mã Hoạ Đằng khóc than. Con mẹ nó, ngươi ôm ta chặt thế làm gì, ông đây vẫn còn trong trắng đấy.
“Ngươi biết làm thế nào mới có thể gia tăng động lực năng lượng không?”
Nữu Khắc Man hỏi.
Mã Hoạ Đằng suy nghĩ một lúc, nhớ lại những gì mà Lãnh Hàn đã dạy mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bộ tăng áp, lợi dụng tuần hoàn!”
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, bỗng Nữu Khắc Man như hoá đá, miệng không ngừng nhắc lại.
“Bộ tăng áp? Lợi dụng tuần hoàn? Ha ha…”
Đột nhiên Nữu Khắc Man cười lớn, Mã Hoạ Đằng nghĩ thầm trong bụng: Không hay rồi, lẽ nào đã bại lộ?
Ai ngờ, Nữu Khắc Man lao tới, ôm chặt lấy Mã Hoạ Đằng rồi thơm lấy thơm để.
“Con mẹ tám đời tổ tông nhà ngươi…”, Mã Hoạ Đằng chửi thầm trong bụng, nhưng không dám cự tuyệt, chỉ đành để Nữu Khắc Man muốn làm gì thì làm…