“Anh Ninh!”
Hoàng Phương thấy Giang Ninh tới thì lập tức bò dậy, đầy vẻ tự trách: “Tôi… tôi không cản được bọn họ.”
Giang Ninh khẽ gật đầu, vỗ nhẹ vào vai của anh ta: “Cậu làm không tệ, rất khá. Cậu đi chuẩn bị một lát, chúng ta sẽ bắt đầu quay luôn.”
Hoàng Phương quay đầu nhìn Qủa Tam nhưng không nói gì, lập tức gật đầu: “Vâng!”
Giang Ninh tới rồi!
Anh nói chuẩn bị bắt đầu quay, vậy hôm nay lại chắc chắn có thể quay!
Nhìn mấy người Hoàng Phương bắt đầu sắp xếp lại đạo cụ, thậm chí bày ra cái máy quay đã bị gã đá hỏng, vẻ mặt của Qủa Tam liền thay đổi.
Gã nhìn chăm chằm vào Giang Ninh, hung ác nói: “Thằng nhóc không biết điều à?”
“Không biết muốn quay quảng cáo ở bãi cát này thì phải hỏi ý kiến của Qủa Tam tao trước sao?”
“Không biết.”
Giang Ninh đi thẳng về phía Qủa Tam: “Nếu đá hỏng máy quay của chúng tôi, vậy tôi lấy của các người dùng là được rồi”
“Mày tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Qủa Tam cười lạnh. Từ trước đến nay gã chưa từng gặp phải người nào không biết sống chết như vậy. Gã thấy Giang Ninh đến trước mặt thì chợt đá ra một phát về phía háng của Giang Ninh, rất hung ác lại tàn nhẫn!
“Âm”
Nhưng chân của gã mới đá ra một nửa đã chợt dừng lại, bất chợt phát ra một tiếng rắc, xương cảng chân gãy luôn!
Giang Ninh cũng đá tới nhưng còn ngang ngược hơn cú đá của Qủa Tam rất nhiều, trực tiếp đá vào trên bắp chân của Qủa Tam.
“A.P Qủa Tam kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người cũng lệch sang một bên, không đợi gã phản ứng, Giang Ninh lại tát mạnh vào trên mặt gã Bốp một tiếng!
Qủa Tam bay ngang ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất, miệng cũng dính đầy cát.
“Phì! Phì!”
Gã há miệng phun nước bọt, liên tục kêu lên thảm thiết: “Giết nó! Giế t chết nó cho tao!”
Gã vừa dứt lời, mấy người gã dẫn tới đều xông về phía Giang Ninh.
Nhưng mấy tiếng động vang lên, trên bờ cát lại giống như trồng củ cải vậy, một cái hố là một người chổng ngược!