Lúc trước, Trang Uyên khi còn đang hấp hối nhìn vô cùng thê thảm, giờ sau khi y đã tắm rửa, thay đổi trang phục, cạo sạch râu, tóc cũng được vấn lên, nhìn vẫn rất gày gò nhưng tướng mạo của y quả đúng là một nho sĩ trung niên điềm đạm.
Tinh thần Trang Uyên dường như đang rất tốt, y mỉm cười nói:
-Ngồi xuống đi!
Hàn Mạc lúc này mới kéo chiếc ghế cũ bên cạnh tới, ngồi xuống.
-Ta đoán hai ngày này ngươi chắc rất vất vả.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Có phải ngươi vẫn đang xử lý chuyện Nghi Xuân không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Trong kinh đã phái quan Đại Lý Tự và Lại bộ đến từ đêm qua. Tình hình ở đây vô cùng hỗn loạn, bọn họ đang chỉnh đốn mọi chuyện. Lương thực trong bát quái vây cũng đang được vận chuyển ra ngoài để cứu giúp nạn dân thiên tai!
Trang Uyên khẽ gật đầu:
-Chuyện nên làm, ngươi cũng đã làm rồi. Những chuyện còn lại cứ để cho bọn họ làm đi. Lúc trước ngươi đã để mọi người chú ý quá nhiều rồi, giờ nên khiêm tốn một chút!
-Phải!
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Tình hình hiện tại chủ yếu là do Tư Đồ Tĩnh và Gia Cát Dân bố trí. Tư Đồ Tĩnh biết đây là cơ hội lập công chuộc tội nên rất cố gắng. Người này lúc trước có thể trở thành quận thủ Nghi Xuân, cũng là có chút tài cán, chỉ có điều y lại theo Hạ gia làm tay sai mà thôi!
-Thuật dùng người thực sự là phải sử dụng cả quân tử và kẻ tiểu nhân.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Người giỏi dùng người, không phải là xem nên dùng người nào mà là dùng người như thế nào cho đúng!
Hàn Mạc cung kính nói:
-Đệ tử thụ giáo!
Dừng một chút, y nhíu mày nói:
-Có một chuyện đến bây giờ đệ tử vẫn nghĩ không thông.
Trang Uyên nhìn Hàn Mạc, ra dấu bảo y cứ nói.
-Gia Cát Dân!
Hàn Mạc nói ra một cái tên:
-Tiên sinh, người tên Gia Cát Dân này có thể nói là một người vô cùng cẩn trọng, y không dễ dàng gì nhúng tay vào chuyện phân tranh. Nhưng trong chuyện tru diệt Hạ gia, Gia Cát Dân lại rất tích cực, từ đầu đến cuối đều đứng ở phe ta, thoạt nhìn tưởng đây là dấu hiệu tốt, nhưng đệ tử nghĩ, chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân ở bên trong?
Trang Uyên thoáng trầm ngâm, đột nhiên nói:
-Ta vốn rất ít khi xem kinh Phật, nhưng ở đây cũng được mấy ngày, cũng nghe được không ít. Ta nhớ một đoạn thế này, ngươi có muốn nghe hay không?
Hàn Mạc lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ:
-Đệ tử xin lĩnh giáo!
Trang Uyên chậm rãi nói:
-Đời người cũng giống như thân ở trong bụi gai, tâm không động, người không làm bậy, không động ắt sẽ không bị thương. Còn người động tâm mà làm xằng, thân thể đau đớn, ắt sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ của thế gian.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Ý của tiên sinh là…
Trang Uyên chăm chú nhìn Hàn Mạc, nói:
-Gia Cát Dân tích cực như thế, hiển nhiên là y cũng muốn Hạ gia bị tiêu diệt. Thái độ khác thường của y là do chỗ dựa vững chắc sau lưng y cũng muốn Hạ tộc bị tiêu diệt. Ta hiểu ý ngươi, trong lòng ngươi vốn muốn biết chỗ dựa của y là ai. Thật ra như câu ta vừa nói với ngươi kia, hiện giờ ngươi không cần mất công suy đoán, đến thời điểm thích hợp, ắt ngươi sẽ biết đó là ai thôi. Hiện tại dù ngươi có muốn biết cũng khó có thể đoán ra.
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Không sai. Các đại gia tộc khác đều muốn Hạ tộc bị tiêu diệt ngoại trừ Tiêu gia, bao gồm cả Hàn gia chúng ta!
-Cũng có thể nói Hàn gia chính là chỗ dựa vững chắc phía sau Gia Cát Dân!
Trang Uyên cười nhạt, nói:
-Ngươi không nghĩ đến khả năng này sao?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, tuy rằng y không cho rằng Gia Cát Dân là người của Hàn gia, nhưng làm sao y có thể không công nhận được? Dù sao có rất nhiều chuyện trong gia tộc, chính y cũng không hay biết.
-Y có thể là người của Hàn gia các ngươi, cũng có thể là người của Tô gia, Hồ gia, Phạm gia,… thạm chí còn có thể là người của hoàng tộc!
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Không cần suy đoán, dù sao hiện tại y cũng đang ở cùng trận tuyến với ngươi. Nếu ngươi cứ ngờ vực vô căn cứ, theo như lời Phật dạy, chính là làm xằng, tự đả thương chính mình!
Hàn Mạc hít sâu một hơi, cười nói:
-Ta hiểu rồi, đa tạ tiên sinh đã dạy bảo!
Liếc nhìn A Địch vẫn chưa tỉnh dậy trên giường, y nhẹ giọng hỏi:
-Tại sao y vẫn chưa tỉnh lại?
Trang Uyên nói:
-Dù chưa tỉnh, nhưng đã không còn nguy hiểm nữa rồi.
Hàn Mạc đứng dậy đến bên giường A Địch, thấy rõ y đã tươi tắn lên vài phần, hô hấp cũng đều đặn, thoạt nhìn cũng thấy y không còn gì đáng lo ngại.
Dù sao mấy vị hoà thượng trong miếu này cũng đều tinh thông y thuật, nhờ có bọn họ khám chữa cho mà thương thế của bọn A Địch đã sắp khôi phục lại.
Đúng lúc đó, Hàn Mạc nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa sổ truyền đến. Y liền xoay người, nhìn qua cửa sổ, liền thấy một bóng người uyển chuyển vào từ cửa sau, nàng ta cầm mớ rau xanh trong tay, hiển nhiên là vừa mới rửa xong.
Bóng dáng yểu điệu của nàng bên cạnh đám rau xanh quả là một cách phối hợp không tầm thường. Hàn Mạc không ngờ Tiêu Linh Chỉ xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo như vậy, cũng có lúc làm rau.
Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta liên tưởng đến ngay vẻ đẹp thanh tú, không dính dáng gì đến chuyện bếp lửa của nhân gian, mà chuyện rau cỏ lại chính là chuyện bếp lửa ấy.
Hàn Mạc nhìn thấy cảnh này, tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng y lại cảm thấy Tiêu Linh Chỉ lúc này cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người xao lòng.
Đôi hàng lông mi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú như trăng rằm, dáng đi nhẹ nhàng, vòng eo mảnh mai, đôi hông khẽ lắc, kết hợp tất cả những điều này ta có thể tóm gọn lại về Tiêu Linh Chỉ trong một bút, nàng quả là tuyệt sắc mỹ nữ khiến người phải kinh ngạc.
Nhìn nàng đi vào phòng bếp phía đối diện, Hàn Mạc vẫn ngơ ngẩn bàng hoàng.
-Nàng là một cô nương tốt!
Trang Uyên ở phía sau nhẹ nhàng nói:
-Mấy ngày nay nàng đã vất vả rồi!
Hàn Mạc nghe thấy liền khôi phục tinh thần.
Đã nhiều ngày nay, y ở Tịch Xuân giải quyết chuyện Hạ tộc, không dám khinh suất, không lúc nào dám rời khỏi nơi đó, vì thế mấy ngày rồi y chưa đến đây.
Những người ra khỏi bát quái vây đều được Hàn Mạc an bài đến đây, dĩ nhiên vô cùng bí mật. Hàn Mạc không thể để người khác biết được, dù là hôm nay y cũng chỉ mang theo Lý Cố mà y vô cùng tin cậy đi cùng.
Bốn người Tiêu Linh Chỉ có A Địch và Hàm Hương chưa tỉnh dậy, Trang Uyên lại không thể cử động chân tay, cho nên chỉ có mình Tiêu Linh Chỉ phục vụ cho cả bọn. Tuy nhiên nhìn dáng đi của nàng hiện tại thì thương thế trên đùi e rằng cũng chưa bình phục hoàn toàn.
Hàn Mạc lẩm bẩm nói:
-Đúng, nàng là một cô nương tốt!
Y nhẹ nhàng đi ra cửa, qua sân, bước tới cửa phòng bếp bên cạnh. Đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, y nhận ra Tiêu Linh Chỉ đang nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm.
Không gian thật yên tĩnh!
Hàn Mạc bỗng nhiên cảm thấy, tâm trạng vốn đang hồi hộp của y hiện thời vô cùng thoải mái, hình ảnh trước mắt khiến y có cảm giác rất thân thiết.
Nữ tử xinh đẹp kia cho y một cảm giác ấm áp khó tả.
Nơi này vốn tiêu điều quạnh quẽ, chỉ vì có nàng ở đây mà mang hương vị thanh bình, tĩnh lặng. Hàn Mạc ngơ ngác nhìn nữ tử kia, đột nhiên xúc động, ngâm:
-Nhà nông ăn mặc không dày mỏng
Không thấy cửa quan những sướng vui!
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai