Diệp Ly khẽ nhíu mày, hôm nay trong Định Vương phủ đông khách chính là lúc cần Định Vương trấn giữ, huống chi loại chuyện này cũng không nghiêm trọng đến nỗi cần Định Vương và Vương phi tự thân xuất mã. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “Đi thôi, Phổ A và công chúa An Khê là khách, chúng ta đi xem sao.”
Diệp Ly bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chàng đã nói đi thì đi thôi. Tam ca.” Từ Thanh Phong cười nói: “Ly nhi cứ yên tâm, an nguy của Định Vương phủ cứ việc giao cho chúng ta.”
Trên một con đường nhỏ tầm thường nào đó trong Ly thành, bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, nên trong Ly thành đặc biệt nhộn nhịp, nhưng một vài con đường tương đối vắng vẻ cũng càng vắng vẻ hơn bình thường. Đợi đến khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu chạy tới, thì thị vệ Nam Chiếu mà Phổ A mang đến đã bắt đầu đánh nhau với người của Mặc Cảnh Lê rồi. Mặc dù Mặc Cảnh Lê cũng không có nhiều người, nhưng từng người đều có thân thủ không tầm thường. Hỏng bét nhất chính là, bọn họ bị thị vệ Phổ A bức vào trong một tửu lâu ở gần bên đường, hơn nữa đã đập vỡ toàn bộ rượu trong tửu lâu, chỉ cần mọi người dám bước vào tửu lâu một bước, thì bọn chúng sẽ lập tức phóng hỏa đồng quy vu tận với công chúa An Khê.
“Định Vương, Định Vương phi!” Thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đến, Phổ A liền vội vàng nghênh đón, lo lắng nói rõ tình huống. Sắc mặt Diệp Ly cũng hơi khó coi, tình huống bây giờ không phải là bọn họ không đánh lại những người này, mà là bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ. Những người này dám làm như vậy rõ ràng cho thấy đã ôm lòng muốn chết, chỉ cần bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ thì những người này liền đốt mồi lửa, cả tửu lâu hầu như bị rượu mạnh tưới ướt sẽ biến thành biển lửa. Ngộ nhỡ làm công chúa An Khê bị thương, vậy thì sẽ biến khéo thành vụng, được không bù nổi mất.
Phổ A cũng biết mình đã quá kích động, nhưng vợ và con trai mất tích nhiều ngày như vậy, khiến cho nam nhân đã vốn không am hiểu nhẫn nại này đã nhẫn nại đến cực hạn, vừa nghe nói đến tin tức của công chúa An Khê, thì nơi nào còn có thể nhịn được nữa.
Nhìn thần sắc vừa áy náy lại vừa ảo não của Phổ A, trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài, bình tĩnh an ủi: “Vương phu đừng lo lắng, Nữ Vương Nam Chiếu phúc duyên thâm hậu, sẽ không sao đâu.”
Phổ A gật gật đầu nói: “Đã gây rắc rối cho Vương phi rồi, kính xin Vương phi… Nhất định phải cứu được An Khê.”
“Vương phu yên tâm, nơi này là Ly thành, an nguy của Nữ Vương, Định Vương phủ sẽ dốc hết toàn lực.” Diệp Ly cho Tần Phong một ánh mắt ra hiệu, Tần Phong gật đầu tiến lên một bước cất cao giọng nói: “Người ở bên trong nghe đây, Định Vương và Định Vương phi đích thân giá lâm, còn không mau thả Nữ Vương Nam Chiếu ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Bên trong im lặng một lúc, một bóng người xuất hiện ở cửa sổ lầu hai, nhìn mọi người ở bên dưới một chút, rồi mới vừa nói: “Muốn chúng ta thả Nữ Vương An Khê ra cũng được. Vậy kêu Định Vương và Định Vương phi tự mình đi vào trao đổi.”
“Càn rỡ!” Tần Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi thật to gan, thật sự cho là Định Vương phủ không thể làm gì các ngươi sao?” Những người này hiển nhiên cũng biết chuyện tới nước này thì cũng chỉ có một con đường chết, có lẽ là vò đã mẻ có vỡ thêm cũng không sao, nên lá gan lại càng lớn hơn, cười nói: “Đương nhiên chúng ta biết. Chỉ cần Định Vương hạ lệnh bắn tên, không cần phí người nào cũng có thể giết hết toàn bộ chúng ta. Không sao… Có một Nữ Vương chôn cùng với chúng ta, cũng coi như là có lời rồi.”
Mặc Tu Nghiêu vừa muốn mở miệng, thì Diệp Ly đã giơ tay lên kéo hắn lại, tiến lên một bước cười nói: “Nếu Bản phi với Định Vương thật sự đồng ý cùng đi vào, thì các ngươi dám sao?”
Đối phương im lặng, Định Vương có võ công cái thế, đây là chuyện người khắp thiên hạ đều biết, nếu thật sự để cho Định Vương đi vào thì bọn họ thật đúng là không thể bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì. Chỉ chốc lát sau, nam tử cười lạnh một tiếng nói: “Đa tạ Vương phi nhắc nhở, vậy thì chỉ cần một mình Vương phi đi vào là được rồi.” Mặc dù có tin đồn thân thủ của Định Vương phi khá tốt, nhưng cũng còn chưa đến trình độ có thể khiến cho cao thủ võ lâm sợ hãi. Tất cả bọn họ cũng đều coi như cao thủ hạng nhất hạnh nhì, đối phó với một Định Vương phi tất nhiên là không nói chơi.
“Được.” Diệp Ly lại cười nói.
“A Ly.” Mặc Tu Nghiêu không vui cau mày, mặc dù biết trong lòng Diệp Ly hiểu rõ, nhưng Mặc Tu Nghiêu chính là không vui khi thấy Diệp Ly lại hành động mạo hiểm ở trước mặt mình. Cho dù là vì Nữ Vương Nam Chiếu thì cũng không được. Cho dù Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu đều chết ở Ly thành thì thế nào, nhất thời nửa khắc cho dù Nam Chiếu có trở mặt với Định Vương phủ thì cũng không thể làm gì được bọn họ.
Diệp Ly nhẹ nhàng cầm tay của hắn trấn an, cười nói: “Yên tâm, không có việc gì.”
Mặc Tu Nghiêu mím môi, không vui nhìn nàng chăm chú. Diệp Ly mỉm cười nói: “Một khắc đồng hồ bảo đảm đi ra ngoài.”
Sau một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới buông tay nhìn Diệp Ly đi vào trong tửu lâu.
Vào tửu lâu, quả nhiên một mùi rượu nồng đậm liền đập vào mặt. Khắp nơi trong đại sảnh đều là những mảnh vỡ của hũ rượu bị đập nát rơi vãi lung tung, trên mặt đất cũng ướt nhẹp đầy rượu. Diệp Ly bước chậm lên lầu hai, thấy mấy nam tử đang nhìn mình chằm chằm. Công chúa An Khê ngồi ở bên một cái bàn không nhúc nhích, trong ánh mắt nhìn nàng tràn ngập lo lắng, “Định Vương phi… Đừng tới đây. Mặc Cảnh Lê đã mang Sóc Nhi đi, xin hãy cứu Sóc Nhi.”
Diệp Ly khẽ mỉm cười, nói: “Công chúa An Khê, đừng lo lắng. Sóc Nhi không sao.”
Nhớ tới đứa con trai bị Mặc Cảnh Lê ôm đi không biết tung tích, công chúa An Khê không nhịn được đỏ vành mắt, “Định Vương phi, không cần để ý đến ta. Chỉ cần… Chỉ cần Sóc Nhi không sao……”
Diệp Ly thở dài nói: “Lần này Nữ Vương và Vương tử cũng coi như bởi vì Định Vương phủ mà gặp phải tai bay vạ gió này, sao Bản phi có thể mặc kệ được?” Đi tới bên một cái bàn ở gần công chúa An Khê ngồi xuống, Diệp Ly thong thả nhìn lướt qua mấy nam tử trước mắt, có vài người quen mặt nhưng lại không nhớ tên, những người này chắc đều là thị vệ bên cạnh Mặc Cảnh Lê, trước kia có thể đã từng gặp mặt.
“Mấy vị, lấy nữ tử và trẻ con vô tội để uy hiếp, thủ đoạn của Mặc Cảnh Lê cũng càng ngày càng không lên được mặt bàn.”
Nam tử cầm đầu tiến lên một bước, đánh giá Diệp Ly một lượt, nói: “Đến tình trạng hôm nay còn quản cái gì lên được mặt bàn hay không? Định Vương phi dám vì một người không có chút liên quan nào mà một thân một mình mạo hiểm, chúng ta cũng rất bội phục. Đáng tiếc, lập trường trái ngược, kính xin Vương phi bao dung.”
Diệp Ly càng thấy hứng thú đánh giá hắn ta mấy lần, cười nói: “Nói chuyện với ngươi cũng thật thú vị. Người như ngươi, tới bây giờ vẫn còn trung thành tận tâm đi theo Mặc Cảnh Lê, thật khiến Bản phi hơi kinh ngạc.”
Nam tử hơi cười khổ, nói: “Trung thần không thờ hai chủ, huống chi, bệ hạ có ơn tri ngộ với tại hạ.”
“Ơn tri ngộ, cũng là nhân sĩ trung liệt.” Diệp Ly cảm khái.
Nam tử nhìn Diệp Ly nói: “Lấy thân phận của Vương phi mà một thân một mình mạo hiểm mới khiến cho tại hạ kinh ngạc. Nếu hiện tại tại hạ đốt lửa… Thiêu chết một Định Vương phi có khả năng còn có lời hơn thiêu cháy một Nữ Vương Nam Chiếu. Hơn nữa hiện tại… Chỉ sợ Vương phi cũng không muốn chôn cùng với Nữ Vương Nam Chiếu đi?”
Diệp Ly thản nhiên nhìn hắn ta, mỉm cười nói: “Thứ nhất, các hạ thật sự khẳng định sau khi ngươi đốt lửa, ta liền không trốn thoát được sao? Thứ hai… Các ngươi dẫn theo Nữ Vương Nam Chiếu đi lòng vòng ở trong thành lâu như vậy, sau khi bị bao vây còn làm ra bộ dáng phô trương này, thật sự có ý muốn giết công chúa An Khê sao? Dù sao chắc các ngươi cũng đã biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu thật sự muốn giết công chúa An Khê thì sao không trực tiếp cắt cổ của nàng ấy, sau đó nói không chừng còn có thể liều chết giết ra ngoài. Như bây giờ… Công chúa An Khê như thế nào Bản phi không biết, nhưng các ngươi, thấy thế nào cũng đều giống như không có đường sống, cái này cần gì chứ?”
Ánh mắt nam tử trầm xuống, “Ngươi có ý gì?”
Diệp Ly che miệng cười nói: “Ngươi nghe không hiểu sao? Ta là đang khuyên ngươi muốn ra tay thì cũng nhanh một chút.”
Nam tử hoài nghi nhìn cô gái áo trắng trước mắt, chịu mạo hiểm đi vào vì công chúa An Khê, nhưng lại khuyên hắn mau ra tay, đây là tuyệt đối không có trong dự liệu của bọn họ. Có điều, với sự giảo hoạt của Định Vương phi, thời gian hắn đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Lê cũng đã lâu, nên tất nhiên cũng đã có nghe thấy. Mặc dù nhìn không thấu suy nghĩ của Diệp Ly, nhưng cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Diệp Ly đầy cảnh giác.
Diệp Ly lại cười nói: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy. Bản phi biết, bây giờ ngươi căn bản không muốn giết công chúa An Khê, thậm chí… Hận nàng ấy không thể sống được càng lâu càng tốt.”
Nam tử trầm mặc không nói, Diệp Ly cười nói: “Ngươi muốn dùng công chúa An Khê để giữ Bản phi và Vương gia lại đậy, Mặc Cảnh Lê còn bí mật sắp xếp cái gì, muốn điệu hổ ly sơn sao? Chỉ là… Mặc Cảnh Lê thật sự cho rằng Bản phi và Vương gia sẽ vì công chúa An Khê mà bỏ lại mọi chuyện quan trọng bị vướng chân ở đây sao?”
Nam tử cười lạnh nói: “Bây giờ Vương phi đang ở trong này, không phải đã nói rõ rồi sao?”
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài nói: “Bản phi đi vào, chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, một khắc đồng hồ sau, ám vệ Định Vương phủ sẽ bắt đầu cường công.”
Sắc mặt nam tử lập tức âm trầm, trầm giọng nói: “Ngươi không sợ ta giết Nữ Vương Nam Chiếu?”
Diệp Ly nói: “Sống hay chết không phải quan trọng chỉ là một sự lựa chọn thôi sao? Hôm nay Định Vương phủ đông khách, sao ta và Vương gia có thể ở đây lâu được?” Nhìn thần sắc nam tử ngưng trọng nhìn mình chằm chằm, Diệp Ly ngồi thản nhiên, vừa đánh giá cách trang trí trong tửu lâu, vừa nói một cách thờ ơ không để ý: “Mặc Cảnh Lê là muốn hợp tác với Mặc Cảnh Du sao? Các ngươi cảm thấy Mặc Cảnh Du có thể làm thành công chuyện gì?”
Nghe vậy, rốt cuộc sắc mặt của nam tử cũng thay đổi. Diệp Ly lại giống như không nhìn thấy, vẫn nói tiếp: “Còn có một vài cựu thần và danh môn quý tộc Đại Sở trong Ly thành âm thầm tương trợ nữa. Cho dù là như thế… Thì bọn họ lại có thể làm gì? Một binh một chốt nào trong Ly thành mà không nằm trong tay Định Vương phủ chứ, bọn họ… Còn có thể lật trời Ly thành sao?”
“Định Vương phi quả nhiên lợi hại vô cùng.” Nam tử nhìn Diệp Ly chằm chằm trầm giọng nói, “Định Vương phi đi vào, nói vậy cũng không phải là để tán gẫu những lời này, Vương phi muốn thế nào?”
Diệp Ly cười nói: “Thả công chúa An Khê ra, Bản phi có thể suy nghĩ bỏ qua chuyện cũ.”
Khóe môi nam tử câu ra một nụ cười lạnh giễu cợt, hiển nhiên căn bản không tin lời của Diệp Ly. Cho dù tin, thì hắn cũng sẽ không suy nghĩ.
Diệp Ly cũng không để ý, trầm tư một lát rồi nói: “Lựa chọn thứ nhất, Bản phi cùng với các ngươi chờ nửa canh giờ, thả công chúa An Khê ra, Bản phi tha các ngươi đi. Con đường thứ hai… Một khắc đồng hồ sau, Định Vương phủ bắt đầu cường công.”
“Ngươi không sợ công chúa An Khê mất mạng?”
Diệp Ly nhìn công chúa An Khê, hơi áy náy nói: “Công chúa An Khê, tỷ yên tâm, ta lấy danh dự của Định Vương phủ ra thề, nhất định sẽ cứu Tiểu Vương tử ra.” Hiển nhiên công chúa An Khê công chúa đã hiểu ý của Diệp Ly, liền cười nói: “Vương phi cứ đi đi, lập tức cho người của Định Vương phủ động thủ đi, chờ thêm một khắc đồng hồ hay nửa khắc đồng hồ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Diệp Ly bình tĩnh nhìn công chúa An Khê một chút, gật đầu nói: “Được.”