Khoảng khắc Dung Lạc sắp chạm vào, Hạ Nhi kinh hoảng, cả người run lên dữ dội, tiếp theo đó cô hét lớn, vặn vẹo không ngừng:
“Không!!!”
“Chủ nhân! Phía trước có người chặn đường.”
Giọng nói mang theo chút lưỡng lự của Vương Luân vang lên, mười phần e dè.
Dung Lạc dừng động tác, Hạ Nhi ngay lập tức lùi mạnh về phía cửa xe, tay túm lấy phần áo trước ngực, cô như một chú chim bị người ta bẻ gãy đôi cánh, lo sợ hoảng hốt lách mình trong góc nhỏ, vùi cả gương mặt vào giữa hai đầu gối.
Cô không kêu la, chỉ ngồi đó run lên từng cơn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đầu óc quay cuồng.
Hóa ra khi sợ hãi đến tột cùng, con người không thể hét thành tiếng, cũng không thể nhấc chân để chạy đi.
Đèn xe rất chói chiếu thẳng vào, Hạ Nhi khẽ nhắm mắt lại, sau khi từ từ dịu đi, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ chắn trước xe Dung Lạc.
Một chiếc Rolls-Royce đắt đỏ.
Cánh xe bật mở, hình bóng cao gầy bước xuống từ chiếc xe trước mặt, bóng dáng ấy tiến lại gần từng chút một, cuối cùng trở thành một dáng hình chân thực.
Trước mặt là một nữ nhân với trang phục được đặt làm vô cùng tinh xảo, trên bề mặt sạch bóng có một vài hạt sương tuyết lạnh.
Từ đôi giày nhìn lên là chiếc quần Âu màu sắc mà cô quen thuộc.
Trái tim Hạ Nhi đập hoảng loạn, không khống chế được đôi mắt mình, cô ngẩng đầu.
Bông tuyết lất phất bay.
Màu áo trắng đơn giản trên người cùng với bông tuyết rơi dày phía sau, như một thể hòa hợp của đất trời.
Lạnh lẽo và cô độc.
Tuyết rơi phớt qua làm mái tóc đen tuyền khẽ tung bay, dung nhan xinh đẹp tái nhợt lại mang theo một vẻ phong tình vạn chủng, một vẻ đẹp khiến bất kì ai cũng không kiềm được mà ngoảnh đầu lại nhìn.
Nữ nhân cầm chiếc ô màu đen, ánh mắt nâu thẫm lại như màu của nó, đầu mày hơi nhíu, cả sự nghiêm nghị trên hàng lông mày cũng hòa vào ánh mắt, tận sâu nơi đáy mắt có một nỗi đau dễ dàng nhận thấy.
Mái tóc đen vừa dày vừa mềm như từng lớp rong biển đầy sức sống che một nửa thân hình gợi cảm, làn da nhẵn mịn trắng nõn như có một ma lực trong đêm trăng sáng.
Một nữ nhân đẹp đến mê người, trong tay cầm một chiếc ô, vài lọn tóc dài bị sương tuyết thấm ướt, từng giọt nước lấp lánh sáng lên dưới ánh trăng, nhưng chỉ càng tăng thêm mùi vị gợi cảm như một bông hoa anh túc.
Đôi lông mày khẽ nhíu chặt, dưới ánh đèn mờ mờ, Hạ Nhi mới phát hiện đôi mắt màu nâu sẫm kia rất tiều tụy, khóe mắt hằn lên những vằn đỏ, có lẽ đã lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi.
Hạ Nhi ngây ngốc ngồi đó, nhìn Khương Tình cách một khoảng đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
Nữ nhân chói mắt như vậy, thân hình ôn ôn nhuận nhuận đi dưới bầu trời đổ đầy tuyết, dù đứng một mình cũng đủ tạo nên một khung cảnh sướиɠ mắt đẹp lòng.
Dung Lạc dường như không bất ngờ với sự xuất hiện của Khương Tình lúc này, đập tan sự tĩnh mịch, Dung Lạc chậm rãi gài lại nút áo trên cổ, lạnh lùng mở cửa xe, bước ra ngoài.
Tuyết lạnh tan ra trên y phục của Dung Lạc, làm bờ vai Dung Lạc có một chút ướt sũng.
Thất Thúc đi nhanh đến, vội bung ô che cho Dung Lạc.
Dung Lạc rất bình thản, nhận lấy trong tay Thất Thúc một điếu thuốc, ngậm lên miệng. Một mồi lửa màu cam cháy sáng loé lên rực rỡ, làm ẩn hiện đôi mắt màu xanh biếc âm u đầy ngạo mạn.
Dung Lạc kẹp điếu thuốc vào tay, nhìn ánh sáng trên điếu thuốc lúc ẩn lúc hiện, thiêu đốt thân điếu thuốc từng chút một, nở một nụ cười mị hoặc điên đảo chúng sinh.
Ngay lúc này, cửa xe đối diện lại mở ra.
“Tình..”
Một giọng nói như nước mùa xuân hoàn toàn đánh tan bầu không khí yên ắng, giọng nói ấy dịu dàng sống động, đủ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ.
Chỉ có điều, giọng nói này quá quen tai, làm Hạ Nhi lâm vào trầm mặc.
Người con gái yêu kiều như hoa, trên người mặc một chiếc váy liền màu trắng sạch sẽ, da trắng như tuyết, hàng mi đẹp mỏng manh, vẻ mặt thanh nhã như đám mây xinh đẹp, mái tóc dài xoăn nhẹ lã lướt trên thân hình gợi cảm. Đôi mắt như chiếc lông vũ mềm mại, ngọt ngào trong sáng, nhìn thoáng qua trông giống như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp còn ngây thơ, đầy sức sống.
Cô ta gấp gáp chạy đến bên Khương Tình, ôm chầm lấy cánh tay Khương Tình, khoác tay mỉm cười ngọt ngào, những đường cong lấp ló thập thò dựa sát vào cánh tay Khương Tình không chút kiêng dè.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hạ Nhi không còn sự xót xa ban nãy, chỉ còn tâm trạng không mấy vui vẻ.
Hạ Nhi cúi gằm, trái tim như đang còn một vết thương còn chưa lành hẳn giờ lại bị người ta đâm thêm một nhát dao, máu chảy đầm đìa.
Các ngón tay dần dần siết chặt, để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng dù có nắm chặt thế nào nỗi đau ấy cũng không thể bằng được cảm giác đau đớn tựa như trái tim bị cứa làm đôi.
Qua lớp cửa kính, có thể nhìn rõ hai nữ nhân cao ngang nhau, đứng thẳng đối diện với nhau.
Bên cạnh Khương Tình có một người con gái rất quyến rũ, rất xinh đẹp — Lam Yên.
Ba người tạo nên một không gian thị giác hoàn hảo.
Dung Lạc vì đứng ngược sáng, nét yêu dị trên đôi mày khẽ dướn lên có thể nhìn thấy rõ, mỗi một đường nét trên gương mặt đều vô cùng kinh diễm, đôi mắt xanh biếc yên lặng như ẩn chứa một con sóng ngầm chực trào dâng.
Khương Tình quay lưng về phía ánh sáng, những tia sáng vụn vặt rọi lên khuôn mặt hoàn hảo không tì vết, đôi mắt nâu sẫm âm trầm không một chút gợn sóng, bình lặng như một mặt nước hồ thu đẹp đẽ.