– Chính là….là luyện những thứ này sao?
Hoàn Tử Đan nhếch miệng cười hàm hậu:
– Sư phụ, không phải Tử Đan cuồng vọng, các loại bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung này, bản thân Tử Đan đã sớm luyện được thuần thục.
– A?
Tần Tiêu nhìn đồ nhi ý chí chiến đấu mười phần nhưng hơi có chút khinh cuồng này, trong lòng thầm nghĩ nói: dù sao cũng là công tử ca nhi danh môn vọng tộc, không để cho ngươi ra oai phủ đầu một phen, sau này còn thật không dễ ước thúc. Cũng tiện mượn một người đến làm ví dụ, tổ chức vật lộn đánh nhau trước đã.
Tần Tiêu nói rằng:
– Tốt lắm, ta hỏi ngươi. Ngươi tự nhận là võ nghệ như thế nào?
Hoàn Tử Đan lông mi giương lên:
– Tuy nói không phải trong trăm người có một, nhưng tốt xấu gì cũng có thể địch lại mấy người.
– Muốn ta tự mình dạy ngươi công phu không?
– Muốn!
Hoàn Tử Đan thiếu chút nữa hưng phấn mà nhảy lên:
– Nếu có thể được sư phụ tự mình dạy ta công phu, đó khẳng định là so với ở chỗ này huấn luyện mạnh hơn gấp trăm lần!
– Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi.
Tần Tiêu bất động thanh sắc nói rằng:
– Bất quá, tiền đề là, ngươi ở trong đám người kia tùy tiện chọn một người, có thể đem hắn đánh bại, ta sẽ tự mình dạy ngươi. Bằng không, trước khi ngươi đạt được trình độ của bọn họ, còn không có tư cách do ta tự mình chỉ điểm, đã hiểu rõ chưa?
Hoàn Tử Đan ngạc nhiên sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến chính mình quá mức lỗ mảng, nhưng hiện tại đã là đâm lao đành phải theo lao, vì vậy đơn giản cắn răng nói một câu:
– Tốt!
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong đem người của Đặc Chủng Doanh, nhất tề đứng thành một hàng.
– Chọn đi sao. Tùy tiện chọn một người đi.
Tần Tiêu quay về phía người của Đặc Chủng Doanh chỉ một ngón tay, sau đó tuyên bố nói:
– Huynh đệ mới tới, Hoàn Tử Đan. Ở trong đám huynh đệ chọn ra một người đi luận võ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Hoàn Tử Đan cười cười hàm hậu:
– Sư phụ, cũng là ngươi sai khiến đi sao. Ta xem bọn hắn cũng không lớn, vạn nhất chọn phải người yếu, thắng cũng không vinh quang.
Trong lòng Tần Tiêu mỉm cười một tiếng, tiện tay chỉ một người:
– Chu Dũng, ra khỏi hàng. Luận võ.
Sau đó nói với Hoàn Tử Đan rằng:
– Đây, là một người niên kỷ nhỏ nhất, cũng là thân hình lùn nhất, gầy nhất ở trong mọi người. Bất quá, ngươi nếu là có thể đánh thắng hắn, lời ta đã nói cũng vẫn tính như vậy.
Hoàn Tử Đan nhìn người nọ đi tới. Đen đen gầy gầy quả thực giống như là nông phu dinh dưỡng không tốt, cắn răng một cái đi đến:
– Được!
Chu Dũng chạy đến trước mặt Hoàn Tử Đan, ôm quyền thi lễ:
– Tử Đan huynh đệ, mời chỉ giáo!
– Đến đây đi!
Hoàn Tử Đan cả người run lên. Bày ra một chiêu mời, hai chân trước sau mở đứng ra, giống như một cái thiết tháp, đứng thật vững chắc. Hạ bàn cực ổn.
Thế nhưng một hơi thở của hắn còn chưa kịp dồn khí đan điền chuẩn bị phát lực, Chu Dũng đã đá ngang một chân đến!
Nhanh!
Quá nhanh!
Trong lòng Hoàn Tử Đan không khỏi la hét một tiếng, thế nhưng muốn né tránh căn bản là đã không kịp! Một cước kia ở trong mắt hắn chỉ có thể dùng sét đánh không kịp bưng tai để hình dung!
Vạn bất đắc dĩ, Hoàn Tử Đan mới theo bản năng mở ra song chưởng che đỡ ở phía trước.
“Phanh” Một tiếng. Một cước của Chu Dũng vững vàng đá vào hai bên căng tay của Hoàn Tử Đan.
Hoàn Tử Đan kêu to một tiếng, cả người giống như đống cát vụn bắn ngược ra phía sau, đánh lên trên mặt đất, đầu óc cũng đều có chút choáng váng.
Chu Dũng thấy hạ chiêu quá ngoan, đang chuẩn bị chạy tới dìu hắn lên, không ngờ Tần Tiêu ở bên cạnh quát lạnh một tiếng:
– Đứng lại! Để tự bản thân hắn đứng dậy. Chiến sĩ, dũng sĩ chính là từ trong đánh nhau mà ra! Chút lực đạo ấy đã chịu không nổi rồi ngã xuống, thì làm sao ra trận?
Hoàn Tử Đan té ngã trên mặt đất, trong lòng không phục co người bật dậy một cái, cởi ra y phục trên người, lộ ra khối cơ thể màu đồng cổ cổ, rắn chắc từng khối một, oán hận thở một ngụm:
– Lại đến!
Phía sau Tần Tiêu quát lạnh một tiếng:
– Trừ sát nhân ra, chiêu thức khác đều có thể sử dụng, không được thủ hạ lưu tình!