Nghĩ đến cũng cảm thấy khá là hứng thú.
Minh Thù không nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô cầm chiếc bánh bao bổ sung thêm năng lượng.
Linh Yển cảm thấy kì lạ, tên thần kinh này nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại thành ra hưng phấn vui vẻ như thế được?
Không phải cô ấy lại đang nghĩ đến chuyện hoàn hồn đấy chứ?
Linh Yển khẽ nhìn khuôn mặt nghiêng đang tủm tỉm cười của Minh Thù, ánh mắt cô lóng lánh như ánh sao khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Cô muốn được làm người đến thế sao?
“Sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm thế hả?” Minh Thù nắm chặt chiếc bánh trong tay.
“Ta chỉ còn lại có mấy chiếc thôi, ngươi đừng có mà cướp của ta đấy.”
Linh Yển hừ một cái: “Ai thèm chứ.”
Có chiếc bánh bao thôi mà cũng làm như quý giá lắm, sao cô không yêu quý ta đây này? Lão tử chả nhẽ không bằng một chiếc bánh bao?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, nét mặt của Linh Yển chợt trở nên xầm xì hậm hực.
Lão tử lại không bằng cả một chiếc bánh bao sao?
“Không thèm thì tốt nhất nên tránh xa ta ra, lúc nào chẳng có người muốn cướp đồ ăn của ta chứ.”
“Ta không thèm thì sao?”
“Ta chém chết ngươi”
“Cô…”
–
Các thiên sư vẫn chưa thảo luận kế hoạch xử lý cỗ quan tài và những thứ kia, Minh Thù và Linh Yển cũng chưa có ý rời đi nên các thiên sư chưa xuống núi ngay. Họ dự định ở lại trên núi một đêm, ngày mai mới bàn bạc tiếp.
Dù sao thì những thứ này đều ở đây, lỡ có xảy ra việc gì thì rắc rối to.
Còn những thôn dân vẫn đang ngủ mê thì phái người đưa hết xuống núi.
“Tiểu Tạ, vừa rồi ngươi hỏi Triệu Đức Sinh việc gì thế?”
Một thiên sư chạm vào Tạ Hồi, hắn giật mình lấy lại bình tĩnh vuốt mặt đáp lời: “Hỏi chuyện lá bùa kia ạ.”
Thiên Sư nhìn Triệu Đức Sinh: “Hắn nói thế nào?”
Bùa trấn hồn dùng để làm gì?
Rõ ràng các thiên sư cũng không rõ việc này.
“Hắn chưa nói.”
Tạ Hồi nghĩ đến chuyện lá bùa, hắn đâm mũi kiếm gỗ đào xuống đất lầm bầm một mình: “Triệu Đức Sinh nói hắn ta sắp đến rồi, hắn ta mà hắn nói đến là ai?”
“Nghe nói nơi này là Tây Sở quốc xưa kia.” Thiên Sư không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tạ Hồi, hướng mắt nhìn về phía xa.
Tạ Hồi cũng nhìn theo ánh mắt ông.
Hiện giờ họ đang đứng ở vị trí khá cao, phía xa núi non trập trùng, nhiều năm trước có lẽ nơi đây đã từng tồn tồn một đất nước và dưới kia từng là ánh đèn lửa của vạn gia bách tính…
Tạ Hồi ngó thấy Minh Thù và Linh Yển đang đứng ở một nơi còn cao hơn.
Linh Yển nắm tay Minh Thù để cho cô ngồi bên cạnh mình, giọng chậm rãi ôn tồn kể cho cô nghe: “Nơi đây trước đây là điện thờ, dưới kia là hoàng thành.”
Tây Sở quốc và Sở quốc sau này là hai nước khác biệt, họ xuất hiện sớm hơn và có lịch sử lâu dài hơn.
Đứng ở nơi đây càng ngắm rõ hơn thế giới phồn hoa.
Tế tư chỉ có thể xuống núi vào dịp lễ tết. Ngày bình thường họ đều sống trên núi, hàng ngày ngắm nhìn phong cảnh náo nhiệt. Thành trì bên dưới mỗi khi trời tối thắp đèn sáng lấp lánh y như ánh đom đóm lan tỏa khắp thành.
“An Ca.”
Linh Yển khuỵu gối trước mặt Minh Thù, nắm chặt tay cô, ánh mắt đắm đuối: “Hứa với ta, ở bên ta được không?”
Màn đêm tĩnh lặng.
Sau lưng hắn dường như lại thấp thoáng ánh lửa lấp lánh của vạn gia bách tính.
Hắn vẫn là tế tư lạnh lùng như một vị tiên xưa kia.
“Lần trước hỏi ngươi, ngươi không biết nắm bắt cơ hội thì thôi đừng trách ta.” Minh Thù giật tay về. Muốn theo đuổi trẫm không có giò heo thì đừng hòng.
“An Ca, rõ ràng cô cũng thích ta tại sao lại cứ ra vẻ mạnh miệng như vậy?” Linh Yển hơi giận.
“Cô muốn làm tình làm tội ta đến lúc nào nữa, thừa nhận thích ta khó khăn vậy sao?”
“Ngươi thấy ta thích ngươi lúc nào hả?” Một người cao ngạo như trẫm có thể dễ dàng thích người ta hay sao?
Không thể nào!
Trẫm cần thể diện!
“Cô không thích ta thì tại sao lại đỡ giúp cho ta?”
“Ta phá hủy ngọc cổ không chừng là để hại ngươi đấy.”
“Vậy tại sao khi ta hôn cô, cô lại không phản kháng?”
“Mỡ dâng tới miệng mèo tội gì không hưởng?”
Linh Yển hiểu ra, đứng dậy cúi nhìn cô.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, tâm trạng trong đôi mắt hắn biến chuyển thật nhanh, dường như là căm hận muốn bộc phát lại có lúc như đang hết sức kiềm chế. Hắn chầm chậm quỳ xuống: “An Ca, hãy thử thích ta một lần đi.”
“Tại sao ta lại phải thích nhà ngươi chứ?”