Tô Khiết sững sờ, sau đó âm thầm cười khẽ, Nguyễn Hạo Thần đúng thật là! Anh chắc chắn là cố ý đây mà.
Tô Khiết không có vội nhận lấy chiếc điện thoại trong tay thư ký Lưu, mà nhìn Bùi Dật Duy, chậm rãi nói: Anh Bùi, tôi không hiểu lắm về chuyện thương trường, liên quan đến chuyện này, nếu như anh muốn bàn bạc thì tìm chồng tôi bàn đi, chồng tôi có kinh nghiệm về mấy chuyện trên thương trường.”
Thanh âm của cô không phải cao lắm, không để cho những người đang vây tới xem ở xung quanh nghe thấy, nhưng cũng không thấp, đủ để cho Nguyễn Hạo Thần ở bên đầu dây bên kia nghe thấy.
Quan trọng là, lúc này khi cô nói chuyện, trong ngữ khí đó rõ ràng là có mang theo sự tín nhiệm và dựa dẫm đối với Nguyễn Hạo Thần, lúc cô nói đến câu cuối cùng, còn mang theo một phần kiêu ngạo nữa, thậm chí còn giống như là có một ý tứ khoe khoang, đương nhiên là sự kiêu ngạo và khoe khoang đối với ông xã nhà cô rồi.
Tô Khiết cũng trực tiếp giấy khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ của Bùi Dật Duy.
Lúc thư ký Lưu nghe thấy lời này của Tô Khiết thì trực tiếp há mồm ngây ngốc, bà chủ…cũng quá lợi hại rồi a?!
Mấy lời vừa nãy của bà chủ có thể dập tắt tất cả những hoả khí đang cuồn cuộn của Tổng giám đốc nhà anh ta ngay lập tức rôi.
Sắc mặt Bùi Dật Duy nhất thời trở nên vô cùng khó coi, anh ta ngàn vạn lần cũng không ngờ Tô Khiết sẽ làm như vậy, cô đây là đang cố ý khiến anh ta khó xử sao? Cô vẫn đang trách anh ta sao?
Đương nhiên, Nguyễn Hạo Thần ở bên đầu dây kia của điện thoại đang giống như thư ký Lưu dự đoán, lúc này tất cả những hoả khí đều đã bị dập rồi, hơn nữa còn có chút vui vẻ.
Nghe ý này của cô, cô đã nói chuyện bọn họ kết hôn cho Bùi Dật Duy nghe rồi?!
Cô làm như vậy đủ để chứng minh cô đối với Bùi Dật Duy không còn suy nghĩ nào khác.
Anh rất hài lòng, đương nhiên điều càng khiến anh hài lòng hơn chính là ngữ khí kiêu ngạo và khoe khoang của cô khi nói về anh, xem ra bà xã nhà anh đã bắt đầu thông suốt rồi.
Alo, ông xã.” Tô Khiết nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng gọi một tiếng, cái thanh âm đó rất dịu dàng.
Sắc mặt Bùi Dật Duy càng khó coi hơn.
Chuyện gì mà tìm tôi bàn bạc vậy?” Lúc này ngữ khí của Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn dịu lại rồi, thậm chí là hoàn toàn có thể dùng từ dịu dàng để hình dung.