Hai thanh kiếm quay lại đâm xuyên qua cổ, uy lực vô cùng lớn, nhưng năng lượng tiêu hao cũng vô cùng lớn.
Hiện tại hắn đang sử dụng phương pháp tương đương với Kiếm Tiên để chiến đấu.
Chỉ là phương pháp Phi Kiếm vẫn chưa sử dụng thuần thục.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lôi Long.
Chính là muốn xem Thất Tinh Du Long có thể giết được đối phương không.
Trên bầu trời, cuối cùng luồng sấm sét cũng biến mất.
“Tại sao! Tại sao lại có một loại kiếm thuật như thế!”
Bộ xương khô mặc áo bào đen ôm bụng, điên cuồng la hét như bị tâm thần.
Bụng của hắn đã bị khoét một cái lỗ lớn.
Bộ xương khô mặc áo bào đen nhìn vào tay mình, cả bàn tay nhuốm đầy máu đen.
“Là ngươi tự chuốc lấy!” Bộ xương khô mặc áo bào đen điên cuồng hét lên.
Hắn dùng tay nhuốm đầy máu, viết lên không trung vài chữ huyền ảo.
Cơn gió âm cồn cuộn nổi lên.
“Quỷ sai Hoàng Tuyền, đến đây giúp ta…”
Một trận gió lạnh thổi tới, mang theo những tiếng động nhỏ, như có thứ gì đó đang tiến đến gần.
Chỉ thấy Địa Kiếm bay lên, lượn một vòng trên không trung.
Chỉ một lát sau, Địa Kiếm phát ra một luồng khí vô hình.
Tiếng động nặng nề như của núi xuất phát từ Địa Kiếm, vang lên khắp nơi.
“Hết thảy thiên ma ngoại đạo, yêu quái quỷ quái, âm quỷ tà ma, đến gần sẽ chết!”
Vù vù!
Gió mạnh nổi lên.
Luồng khí vô hình hóa thành cơn gió độc, gào thét qua lại.
Chỉ một thoáng, gió độc tan đi, mọi âm thanh đột ngột im bặt, trong hư không không hề phát ra âm thanh gì.
Bọn lính quỷ bị dọa cho bỏ chạy.
Bộ xương khô mặc áo bào đen nhìn chằm chằm Địa Kiếm, vẻ sợ hãi và khao khát lẫn vào nhau.
“Một thanh kiếm như thế, lại bị một loài bò sát như nguoi giữ trong tay.” Nó phẫn nộ nói.
“Loài bò sát?” Cố Thanh Sơn.
“Không sai, nếu không nhờ vào cây kiếm này, ngươi chẳng là cái thá gì.” Bộ xương khô mặc áo bào đen nói.
“Ông nên hiểu cho rõ tôi đây là ai.” Cố Thanh Sơn nói.
Phập!
Một thanh kiếm xuyên qua bụng Bộ xương khô mặc áo bào đen.
Triều Âm kiếm.
Tiếp sau đó, Triều Âm kiếm biến mất.
Một luồng kiếm quang lớn bùng nổ từ người của Bộ xương khô mặc áo bào đen.
Di hình hoán ảnh!
Cả người Cố Thanh Sơn biến thành Bí Kiếm Trảm Nguyệt, chém Bộ xương khô mặc áo bào đen thành hai mảnh.
Hai mảnh thân hình của bộ xương khô bị gió thổi bay đi, một mảnh vươn vãi máu tươi, một mảnh không ngừng quay cuồng trên không trung.
Cố Thanh sơn lại niệm kiếm quyết.
Triều Âm kiếm đuổi theo, hóa thành một dòng luồng ánh sáng.
Bí Kiếm! Hồng Lưu!
Vô số luồng tia sáng như thủy triều dâng tràn lên nửa thân còn lại của bộ xương khô mặc áo bào, cuốn nó vào hư vô.
Giữa không trung, chỉ còn nửa thân trên của bộ xương khô mặc áo bào.
Bộ xương khô mặc áo bào trơ mắt nhìn nửa thân dưới đã bị kiếm quang tiêu diệt hầu như không còn gì.
Đây là một loại cảm giác rất kì quái, ông ta chưa từng trải qua cuộc chiến nào như thế.
Lúc này, ông ta dần trấn tỉnh trở lại.
“Ta chưa từng thấy ai chiến đấu giống ngươi, ngay cả dưới địa ngục cũng không có.” Bộ xương khô mặc áo bào nặng nề nói.
Tựa hồ, nó không quan tâm cơ thể mình chỉ còn một nửa.
“Chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu.” Cố Thanh Sơn nâng kiếm nói.
Điều lợi hại nhất của bộ xương khô mặc áo bào, thật ra là nước Vong Xuyên và hai mươi tên quỷ thần.
Nước Vong Xuyên bị Triều Âm kiếm uống cạn.
Hai mươi tên quỷ bị đánh dưới tay thanh kiếm, hoàn toàn bị giết.
Bản thân bộ xương khô mặc áo bào chẳng có gì lợi hại.
“Lần sau … gặp mặt, ta nhất định sẽ giải quyết ngươi.” Bộ xương khô mặc áo bào nói.
“Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi đi sao?” Cố Thanh Sơn nói.
Triều Âm kiếm và Địa Kiếm đang treo mình trên kh6ong trung, bao vây xung quanh ông ta.
Bộ xương khô mặc áo bào nở một nụ cười quỷ dị.
“Ta có thể chết vô số lần, nhưng ngươi chỉ cần chết một lần là thua rồi.”
“Dưới địa ngục, người chết như ta đây, thậm chí người chết mạnh hơn ta gấp hàng trăm ngàn lần có vô số kể, hơn nữa đều là bất tử.”
“Sao ngươi có thể đối phó được với bọn ta?” Nó nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
Người chết bất tử, đó là sự thật.