“Muốn hù chết ai sao?”
Tạ Hồi: “…”
Linh Yển nhìn Minh Thù bình an vô sự đứng ở bên đó, mới sải bước đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Thù xòe bàn tay ra, miếng ngọc cổ vỡ thành hai mảnh.
“Ta nhặt lên thì nó vỡ rồi.” Minh Thù có chút buồn bực nói:
“Quá là không bền.”
Trong lòng Tạ Hồi vẫn còn sợ hãi, vừa rồi miếng ngọc cổ này phát ra ánh sáng dường như muốn hút cô vào trong. Nhưng lúc Linh Yển đi ra, ánh sáng đột nhiên biến mất, cô vẫn bình an đứng đó, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đồ chơi này nát rồi, có còn hữu dụng không?” Minh Thù lại hỏi.
Vừa rồi nếu như cô không bóp nát ngọc cổ này, khả năng người xảy ra chuyện chính là bản thân.
“Không có việc gì.” Linh Yển trấn an nói.
Nhưng trong lòng Minh Thù và Linh Yển đều biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Ngọc cổ được người ta mang theo không vỡ, hắn biết sẽ xảy ra tình huống gì nhưng hiện tại ngọc cổ vỡ rồi, sẽ gặp phải tình huống gì thì không ai rõ lắm.
Minh Thù nắm chặt tay Linh Yển, im lặng nhìn hắn mỉm cười.
Đáy lòng Linh Yển trở nên ấm áp.
Mà thôi, cùng lắm đến lúc đó xuống mười chín tầng địa ngục đợi một thời gian.
–
Triệu Đức Sinh bị bắt, hắn không thể hiểu tại sao mình lại thất bại. Mỗi bước đi hắn đều tính toán kĩ lưỡng, hôm nay hắn dám tới nơi này, cũng có phần nắm chắc, nhưng cuối cùng là vì cái gì mà lại rơi vào kết cục này?
“Đợi đã, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Triệu Đức Sinh không chạy, ánh mắt nhìn về phía Linh Yển.
“Ngọc cổ không phải dùng để phong ấn sức mạnh của ngươi, vậy thì dùng để làm gì?”
Linh Yển lạnh lùng nói: “Duy trì ta tỉnh táo.”
Để những thứ kia không thể tùy tiện khống chế hắn. Nhưng hắn chưa từng nói khi những thứ kia không khống chế hắn sẽ khiến sức mạnh của hắn yếu dần. Bọn họ dùng chung một thân thể, sức mạnh của bản thể sẽ không thay đổi, chỉ là chủ thể sẽ là ai.
Trong đầu Triệu Đức Sinh nhanh chóng nảy ra điều gì đó, lúc lâu sau hắn cười to: “Thì ra là thế, thì ra là thế…”
Triệu Đức Sinh có chút không cam lòng, nhưng kế hoạch của mình là sai lầm, hắn không thể trách ai được.
Hắn không nên chỉ vì cái trước mắt.
Đều là Cô Dực…
Vẫn luôn thúc giục hắn.
Nếu như cho hắn thêm một chút thời gian, hắn nhất định có thể phát hiện ra.
Cô Dực…
Nghĩ tới đây, Triệu Đức Sinh vẫn không rõ. Cô Dực vẫn đang lợi dụng chính mình, hắn vốn cho rằng bản thân có thể lợi dụng Cô Dực, cuối cùng lại bị Cô Dực lợi dụng.
Đúng là mỉa mai.
Hắn nghe nói về Tây Sở quốc lúc còn rất nhỏ, sau khi lớn lên, hắn cũng sắp quên chuyện về Tây Sở quốc. Thế nhưng một ngày nọ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy Tây Sở quốc.
Lúc đó hắn đã không hài lòng với việc tu hành khô khan nhàm chán này nên hắn muốn tìm việc kích thích hơn.
Tây Sở quốc dường như là một vệt sáng mở ra trước mặt hắn.
Tế tư bị chôn sống kia lại mạnh mẽ như thế, và sự tồn tại mờ ám của Tây Sở quốc.
Sau đó, hắn thật sự cho là đã tìm được vết tích của Tây Sở quốc, điều này làm cho hắn tin tưởng Tây Sở quốc thực sự tồn tại, nó không phải do người đời sau bịa đặt ra.
Nhưng do tin tức hắn thu được quá ít, không thể thu được nhiều tin tức hơn nữa nên hắn mới bắt đầu tìm kiếm những phương pháp khác.
Mà những phương pháp này đều vượt ngoài sự cho phép của giới thiên sư, lần đó hắn muốn kéo một con quỷ đã tồn tại hai nghìn năm tuổi từ địa phủ lên, không ngờ cuối cùng lại thành công cốc.
Ngược lại, lại khiến hắn bị giới thiên sư hiểu lầm hắn đang luyện tà thuật. Mà cũng đúng là tà thuật, dám đoạt quỷ ở trong tay địa phủ, lúc đó hắn cảm thấy mình điên rồi.
Nghe nói sau khi hắn chạy thoát, địa phủ xảy ra chuyện rất lớn. Hắn bắt đầu dương dương tự đắc, đến cả địa phủ mà hắn cũng có thể quậy đến long trời lở đất.
Muốn có được sức mạnh cường đại hơn.
Triệu Đức Sinh cực kỳ không cam lòng, thất hồn lạc phách nói thầm: “Ta chỉ thiếu chút nữa… chỉ thiếu chút nữa.”
Giới thiên sư có quy củ của giới thiên sư cho nên Triệu Đức Sinh bị bọn họ đưa đi.
“An Ca…” Triệu Đức Sinh đột nhiên quay đầu, ánh mắt hiện lên nụ cười quái dị:
“Hắn muốn tới tìm ngươi, ha ha.”
Âm khí quanh thân Linh Yển không thể khống chế được, dọa cho các thiên sư giật mình, không biết những lời này của Triệu Đức Sinh sao lại chọc tới hắn rồi nên nhanh chóng đưa Triệu Đức Sinh ra ngoài.
“Hắn muốn tới tìm ngươi… Hắn muốn tới tìm ngươi… Ha ha…”
Âm thanh của Triệu Đức Sinh từ ngoài miếu đá truyền vào, bén nhọn lại chói tai.