“Ừ, anh đây, đừng sợ.”
Cô tựa hồ nghe hiểu, dáng vẻ ngủ mê man cũng mang hương vị vô cùng ngọt ngào.
Cổ Thành Trung dịu dàng nhìn cô, chính anh cũng không biết, đối với anh cô là người yêu, hay là anh chỉ đang chăm sóc con nít, hoặc là làm người yêu trước, rồi mới nuông chiều cô thành con nít.
Anh cúi người, hôn nhẹ xuống cái trán đang âm ẩm nóng lên của cô. “Hứa Trúc Linh, em có biết anh cũng rất sợ không đợi được em hay không. Cũng may, cuối cùng em cũng đến. Lúc thấy trời mưa, anh trông em đến, vừa không trông em đến. Không ngờ anh cũng có lúc mâu thuẫn như vậy, anh nghĩ… Anh sắp bị em hành hạ điên rồi.”
“Bất quá anh bằng lòng ý, như chờ uống rượu cất nhiều năm, như chờ ăn mật.”
Anh nói dẫn từng chữ, chữ chữ vang vang có lực, rơi vào trong màn mưa, còn kèm theo nước mưa rào rào nhỏ xuống.
Bọn họ cũng không bị kẹt ở đây quá lâu, nửa giờ sau, Khương Anh Tùng mang theo đội cứu hộ tới.
Bọn họ thận trọng xuống núi.
Hứa Trúc Linh đã rơi vào hôn mê, làm sao thì làm cô cũng không tỉnh lại được.
Đội cứu hộ chọn một người khỏe mạnh nhất, định công cô đi xuống, nhưng Cổ Thành Trung lại không đồng ý, từ đầu đến cuối cũng không muốn mượn tay người khác.
Nhưng mà sắc mặt anh cũng không tốt, rõ ràng cho thấy anh đang cố chống chịu
Anh từ buổi sáng đợi đến chạng vạng tối, người cũng rất yếu ớt, lại bị ngâm lâu trong mưa to như vậy, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu đựng được.
Nhưng dù vậy, anh vẫn là không muốn buông Hứa Trúc Linh ra.
Anh cũng cô, mỗi một bước đều đạp xuống bùn đất vô cùng vững chắc, cho nên đi rất chậm, nhưng… Nhưng lại ấm lòng quá đỗi.
Xuống núi rất khó khăn, chặng đường vốn hơn nửa giờ đi đến hơn một giờ, mới an toàn đến trước nhà nghỉ.
Cổ Thành Trung trực tiếp ôm cô vào phòng, cũng không chú ý mình, chẳng qua chỉ thay một bộ quần áo, sau đó liền tắm rửa thay quần áo cho cô, làm xong hết thảy, quần áo sạch sẽ của anh cũng dính một lớp mồ hôi mỏng.
Bác sĩ rất nhanh liền chạy tới, cô sốt, nhưng không nghiêm trọng lắm, truyền nước là được.
Khương Anh Tùng chú ý tới sắc mặt Cổ Thành Trung cũng rất tệ, không khỏi hung hãng cau mày, nói: “Ông chủ, anh cũng khám nhé?”
“ Ù.”
Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, bác sĩ vội vàng bước lên, kiểm tra thấy sức khỏe của anh còn tệ hơn, yếu ớt tới cực điểm, cũng bắt đầu sốt.
Hứa Trúc Linh mơ một cơn ác mộng, mơ thấy lở đất, đất đá ầm ầm nhào về phía mình.
Nhưng mà điều cô cô suy nghĩ trước tiên không phải là chạy thoát thân, mà là đi tìm Cổ Thành Trung.
Không thấy anh, cô có gọi anh thế nào cũng không nghe được.
Bởi vì không tìm được anh, trong lòng bất an cực độ, không ngờ bị thức tỉnh.
Cô từ trên giường ngồi bật dậy, trên trán ửng lên lấm tấm mồ hội.
Bác sĩ đang trông chừng trước giường, thấy cô tỉnh lập tức đo thân nhiệt cho cô, phát hiện đã bớt sốt, không còn gì đáng ngại. “Đây là đâu?”
Cảnh vật trước mắt có vẻ quen thuộc. “Đây là nhà nghỉ.”
“Vậy Cổ Thành Trung đâu?”
Cô vội vàng hỏi, nhớ đến cơn ác mộng đó. “Ông chủ đã được đưa đi bệnh viện, anh ấy bệnh tương đối nặng, ở đây dụng cụ không đầy đủ. Thư ký của anh ấy cũng đi theo, để tôi ở đây chăm sóc cô.”
“Cái gì!”
Cô kêu lên thành tiếng, tim như bị ai bóp chặt.
Anh từ sáng đến chiều chỉ ăn một chút bánh ngọt cùng quà vặt, lại mắc mưa nhiễm lạnh, làm sao có thể không gục ngã được. Cô rút kim truyền dịch ra, nhanh chóng đi ra ngoài. “Không được, tôi muốn đi xem anh ấy thế này.”
Cô vội vã chạy tới bệnh viện gần đó, tìm được Cổ Thành Trung.
Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái đi, nhưng vẫn không giấu được vẻ anh tuấn đẹp trai của anh.
Cô chưa từng thấy Cố Thành Trung ngã xuống, bất kể xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều ưỡn thẳng sống lưng. Nhưng mà bây giờ, anh cũng có lúc yếu ớt nằm ở trên giường bệnh.