Cao Ngạn thầm nghĩ không lạ khi công phu của nàng lại giỏi như vậy. Nguyên lai là do vị cao thủ phương Nam, đứng thứ hai “Ngoại cửu phẩm cao thủ” Nhiếp Thiên Hoàn tự thân dạy dỗ.
Đôi môi Doãn Thanh Nhã bỗng lộ ra nét cười cố nhẫn nhịn, lại làm cho nụ cười có vẻ giảo hoạt, tiếp tục nói: “Căn cơ của người ta tuy là do sư phụ truyền thụ, nhưng bất luận là tâm pháp hay chiêu thức đều ngược hoàn toàn với sư phụ. Bởi vì sư phụ lấy một bảo điển kiếm thuật “Tố Thân kiếm kinh” truyền lại cho người ta. Vì vậy kiếm thuật của ta mới có cái tên là “Tố Nữ”.”
Cao Ngạn không nhịn được hỏi: “Nhã nhi sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này? Chuyện đó thì liên quan gì đến lời nàng bảo đi cùng với ta vừa rồi?”
Doãn Thanh Nhã không kìm được cười nói: “Đương nhiên là có quan hệ rất lớn! Ta mới đạt được cảnh giới sơ thành như “Tố Nữ kiếm kinh” miêu tả, vậy mà kiếm pháp đã đại tiến. Khi gặp lại Sở Vô Hạ không phải không có hy vọng chiến thắng, nếu không đã không chống được một côn toàn lực của tên gia hoả Hướng Vũ Điền đó, không cứu được tiểu tử ngươi rồi.”
Cao Ngạn gật đầu: “Nghĩ lại tình huống lúc đó, Nhã nhi đích xác lợi hại hơn trước rất nhiều.”
Doãn Thanh Nhã cười lớn đắc ý nói: “Vì vậy ta mới đi theo ngươi bởi vì ta có năng lực bảo hộ cho tiểu tử ngươi, đồng thời cũng tìm cơ hội để luyện tập luôn.”
Cao Ngạn mơ hồ gật đầu: “Tuyệt! Tuyệt!”
Doãn Thanh Nhã lại phì cười một tiếng, lườm hắn nói tiếp: “Nghĩa của chữ “Tố Nữ kiếm kinh” chính là phải giữ được thân thể xử nữ thì mới tập luyện được, nếu mà bị thất thân công lực sẽ đột ngột giảm mạnh, lại còn mắc bệnh. Tiểu tử chết bầm, đã hiểu chưa?”
Cao Ngạn cuối cùng đã hiểu rõ, ngây ngốc nhìn nàng, một hồi lâu mới khó nhọc hỏi: “Nàng đang nói đùa, đúng không? Căn bản là không có cái chuyện “Tố Nữ kiếm kinh” đó.”
Doãn Thanh Nhã đắc ý đáp: “Ai thèm nói đùa ngươi? Bổn cô nương mà lại thừa hơi vậy sao. Để ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần không được có lòng đen tối với ta. Nếu ta ở phương diện đó bị mất mát, ta chẳng những không còn có thể bảo hộ cho ngươi, mà còn trở thành gánh nặng của ngươi. Khi đó ngươi không những không hoàn thành nhiệm vụ mà bọn ta cũng xong mệnh.”
Cao Ngạn la lớn: “Điều này là không thể. Nàng nói dối ta. Mau nói là nàng dối ta đi.”
Doãn Thanh Nhã đưa tay ra hiệu im lặng rồi mắng: “Không la lối ầm ỹ có được không? Định dẫn dụ Bí nhân tới đây hả? Nhân tiện nói thêm với ngươi. Ngươi tuyệt đối không được động thủ động cước với người ta, thi thoảng lại ôm ôm ấp ấp như vậy. Điều đó ảnh hưởng tới Tố nNữ tâm pháp của bổn cô nương. Đã rõ chưa?”
Nói xong không nhịn được cười. Bộ dạng đó nếu nói là dụ hoặc thì đúng là tràn ngập sự dụ hoặc.
Cao Ngạn ngây ngốc nhìn nàng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có cách nào.
Doãn Thanh Nhã men tới một bên giường, đặt thanh kiếm xuống giữa giường nói: “Kiếm này chính là biên giới Hán Sở giữa chúng ta, muốn bảo trì hoà bình thì không được bước qua nửa bước. Người ta đặc biệt khai ân với ngươi, đồng ý ngủ cùng một giường với ngươi.”
Cao Ngạn không nói ra được nửa lời.
Vương Trấn Ác ly khai tổng đàn của Đại Giang bang, theo Đông đại nhai đi tới Dạ Oa Tử nhằm rủ Lưu Mục Chi ở Thuyết Thư quán đi ăn tối.
Hắn cảm giác như đi từ chỗ tối sang chỗ sáng, vào một thế giới hoàn toàn mới. Trên đường ngập tràn Hoang nhân và đoàn khách Biên Hoang du. Ở đây con người có thể quên hết mọi chuyện phát sinh bên ngoài.
Vương Trấn Ác tuyệt không thích cảm giác này. Nó dẫn tới cảm giác mộng mị mê say huỷ hoại, không hợp với tính nết của hắn. Từ rất bé hắn đã luyện được tập quán kỷ luật, trái lại hắn khá phóng túng trên chiến trường. Vì vậy hắn nhất mực tin rằng mình là nhân tài trong chiến đấu, điều đó làm hắn cảm thấy thoải mái, không hề lo lắng trên chiến trường. Hắn tuyệt không hề sợ phải chính diện giao phong với Mộ Dung Thuỳ trên chiến trường, kể cả khi Mộ Dung Thuỳ được coi là thống soái xuất sắc nhất sau Vương Mãnh. Hắn thậm chí còn khát khao đợi cơ hội này để chứng minh rằng cháu nội của Vương Mãnh không hề kém một kẻ nào.
Nghĩ đến đây bỗng nhiên hắn nhận ra ở quảng trường Cổ Chung lâu, trong ánh đèn đuốc huy hoàng, trong gió tuyết rơi đó không hề làm ảnh hưởng tới mọi người tới đó tìm vui.
Hàng vạn Hoang nhân, chen vai thích cánh trong các quán hàng đủ loại, tận tình nhìn ngó, tận tình cười nói, tận tình hưởng thủ cuộc sống.
Vương Trấn Ác thầm nghĩ Biên Hoang tập đúng là một địa phương kỳ dị trong mộng ảo. Mỗi lần tiếp nhập quảng trường Cổ Chung lâu, hắn đều xuất hiện ý nghĩ này trong đầu. Bởi vì trước đây dù trong mộng hắn cũng không tưởng trên đời có một chỗ như thế này.
Cổ Chung lâu cao vút đứng ngạo nghễ ở giữa, tựa như không hề biết đến việc phát sinh xung quanh mình, cô ngạo bất quần. Ai ngờ được mới đây không lâu toà kiến trúc này đã quyết định đến sự thắng bại của một cuộc chiến kịch liệt.
Vương Trấn Ác giật mình dừng lại, mục quang chăm chú nhìn vào sau lưng của một người.
Người này đầu đội mũ trúc, thân phủ áo khoác màu vàng. So với mọi người mặc đầy áo xung quanh, trang phục của hắn thật đạm bạc, nhưng không hề tỏ ra chút yếu thế nào bởi vì hắn so với người bình thường cao hơn cả cái đầu. Tuy đứng ở hàng cuối chen chân ở một gánh kịch nhưng hắn nhìn vẫn rất rõ ràng, không ngừng vỗ tay hoan hô, tựa như một đứa trẻ lớn nghịch ngợm vậy.
Vương Trấn Ác đề tụ công lực chậm rãi tiếp cận. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Đúng lúc Vương Trấn Ác cách hắn nửa trượng song chưởng định xuất ra án lên lưng kẻ đó thì hắn tựa như sau lưng có mắt nhanh chóng quay người, cười nhẹ: “Xin chào Vương huynh.”
Quả nhiên là Bí nhân Hướng Vũ Điền.
Vương Trấn Ác thầm tiếc mất cơ hội từ sau lưng tập kích, định nói to tên của y lên hy vọng huynh đệ tỉ muội Dạ Oa tộc xung quanh biết mà chạy đi báo tin.
Hướng Vũ Điền đi một bước nói trước: “Vương huynh tốt nhất không nên đề cập đến danh tự bản nhân, nếu không ta sẽ toàn lực xuất thủ kích sát Vương huynh sau đó bỏ trốn. Vương huynh ngàn vạn lần đừng có thử. Ta nói có sai không?”
Vương Trấn Ác cảm thấy bản thân ở thế hạ phong. Ngay cả việc Hướng Vũ Điền cố tình sắp mưu đợi hắn ở đây hay chỉ là vô tình gặp hắn cũng không nắm chắc. Bất quá có một việc Vương Trấn Ác có thể khẳng định. Nếu chọc giận Hướng Vũ Điền, người này tuyệt đối có năng lực làm loạn cả Dạ Oa Tử này lên. Điều đó với Biên Hoang tập chỉ có hại mà vô lợi.
Phân tích lợi hại xong, Vương Trấn Ác bỏ ý định xuất thủ trong đầu, nhíu mày hỏi: “Hướng huynh đến Dạ Oa Tử có mục đích gì vậy?”
Hướng Vũ Điền thấy người chen vào không ngớt giữa hai người, nói chuyện bất tiện bèn đề nghị: “Bọn ta ra chỗ khác nói chuyện được không? Ha ha! Tìm một chỗ vừa uống vừa nói được không? Không cần phải sợ. Ta tuyệt đối tôn trọng luật không được động thủ của Dạ Oa Tử, chỉ tìm vui mà thôi. Lời ta nói chưa từng không giữ.”
Nói xong y bước về hướng Cổ Chung lâu trước tiên. Vương Trấn Ác không còn lựa chọn nào khác, cũng không muốn lạc mất y chỉ còn cách bước nhanh lên vai kề vai với y. Cảm giác thật vô cùng cổ quái.
Hướng Vũ Điền liếc hắn một cái cười nói: “Nếu quả như ta vừa rồi không quay lại, Vương huynh có thật sẽ thu thập ta không?”
Vương Trấn Ác ra vẻ đương nhiên đáp: “Hiện tại quý tộc và Hoang nhân đang toàn diện triển khai đấu tranh, không phải là đấu tranh kiểu giang hồ. Hướng huynh có nghĩ là ta vẫn phải tuân theo quy củ giang hồ hay không?”
Hướng Vũ Điền cười dài đáp: “Vương huynh thật thẳng thắn. Bất quá nếu Vương huynh là Yến Phi, huynh có tấn công ta từ sau lưng không? Không! Đúng không? Bởi vì Yến Phi tự tin có thể đánh bại ta trong tình huống mặt đối mặt. Sự thật có như vậy hay không đương nhiên phải quá chiêu mới biết được. Từ điểm này có thể lấy lần thất bại của Vương huynh lần trước đã làm ảnh hưởng đến Vương huynh.”
Vương Trấn Ác không vui hỏi: “Hướng huynh có phải đến để sỉ nhục ta không?”
Hướng Vũ Điền cười đáp: “Ta tuyệt không có ý đó. Chỉ là ta có tập quán tìm hiểu người ta, tìm cách nắm được bản chất của người khác. Thật ra tuy ta với Vương huynh là quan hệ giữa địch và địch nhưng ta rất có hảo cảm với Vương huynh. Bởi vì người có đảm sắc như Vương huynh trên đời này có rất ít.”
Vương Trấn Ác cảm thấy hơi vui vẻ trở lại. Lúc này Hướng Vũ Điền đã đi qua Chung Lâu, bước về hướng Tiểu Kiến Khang, lại còn rất hứng thú nhìn lên tầng thượng Cổ Chung lâu.
Vương Trấn Ác hỏi: “Hướng huynh đến Biên Hoang tập không phải là vì tìm nhiệt náo ở Dạ Oa Tử chứ?”
Hướng Vũ Điền vui vẻ đáp: “Vương huynh lần này sai rồi. Ta thật sự là đến để tìm vui. Bí nhân bọn ta mỗi năm bốn quý, mỗi quý có một tiết cuồng hoan để cuồng ca nhảy mua cả đêm. Người người ai cũng bỏ hết quần áo bó buộc ngày thường hoà mình vào tiết cuồng hoan. Hôm nay chính là ngày tiết cuồng hoan của mùa thu. Ta đã quen với tập quán này! Vào đúng thời điểm là sự yêu thích ca hát trong lòng phát ra, không tự chủ được mà lại xâm nhập vào Tập. Vì vậy huynh phải tin ta, hôm nay ta không gây sự gì đâu. Khó mà tìm được người như Vương huynh thế này bầu bạn cho ta đỡ nỗi nhớ nhà. Ta lại dám đắc tội với huynh sao?”
Vương Trấn Ác nghe hắn trả lời vậy càng không hiểu Hướng Vũ Điền là dạng người thế nào.
Hướng Vũ Điền lại cười nói: “Nói ta nghe, ta đã giết một Hoang nhân nào chưa?”
Vương Trấn Ác ngạc nhiên, lắc đầu đáp: “Ở phương diện này Hướng huynh đúng là vô cùng khắc chế. Bất quá nếu như Hướng huynh thành công giết được Cao Ngạn, Cao Ngạn đó sẽ là Hoang nhân đầu tiên chết bởi tay Hướng huynh.”
Hướng Vũ Điền cười: “Nếu Cao Ngạn quả không phải là thành phần quan trọng trong cuộc đấu tranh này, ta có thể hạ độc thủ với hắn sao? Ài! Thật hy vọng chuyện này sớm kết thúc, để ta sớm lấy lại tự do.”
Vương Trấn Ác ngạc nhiên hỏi: “Hướng huynh không ngờ lại sợ giết người sao? Hôm đó huynh để ta đi có phải cũng vì lý do này.”
Hướng Vũ Điền trầm ngâm đáp: “Ta không nghĩ là do nguyên nhân đó. Nếu quả ta có thể giết Vương huynh ta sẽ không do dự vì chuyện đó mà không ra tay. Người khác không biết bản lĩnh trên chiến trường của Vương huynh, nhưng Hướng Vũ Điền ta lại không biết sao? Đến rồi! Ha ha! Thật nhiệt nào, bọn ta vào trong nâng chén nói chuyện nhé?”
Hướng Vũ Điền mở cánh cửa quán rượu đưa tay mời.
Chỗ này ở ven bìa Dạ Oa Tử, vượt qua cả Tiểu Kiến Khang. Vương Trấn Ác chỉ còn cách đồng ý, cùng tiến vào quán rượu với y.
Chú thích
* Tuyết Tường Phi Ngoa: Giày trượt tuyết.