Lâm Nhược Khê khuôn mặt xinh đẹp phát lạnh lên, trong đôi mắt xinh đẹp đã không còn sự nhút nhát và lúng túng bên trong phòng như vừa rồi nữa. Cô lúc này dường như đêm đông đầy băng tuyết lạnh lẽo thô bạo gào rít, lời nói cũng có vài phần âm u.
– Cảnh báo cháy, lại đánh lén, chuyện này chắc vẫn chưa chấm dứt nhanh như thế, chắc chắn là có kẻ chủ mưu tính kế.
Lâm Nhược Khê nhăn mày nói:
– Mục đích của bọn họ chắc chắn không đơn giản. Chúng ta nên nhanh chóng quay trở về Trung Hải thôi, ở đây giao cho cảnh sát xử lý.
Dương Thần thì đương nhiên không sao. Hắn chỉ cần mình và người nhà an toàn là được rồi. Tuệ Lâm và An Tâm cũng đều không có ý kiến gì, nghe theo Lâm Nhược Khê, vội vàng thu xếp hành lý.
Dương Thần thì đi theo Lâm Nhược Khê trở về phòng cô lấy hành lý. Dù cho tình hình có cấp bách thế nào cũng không được rối lên.
– Vừa nãy làm sao anh lại biết người đó là sát thủ?
Lâm Nhược Khê đột nhiên nhớ tới việc này, thuận miệng hỏi.
– Người trong khách sạn đều biết em là Chủ tịch. Anh ta gọi anh trước rồi mới gọi em, mà lại gọi là tiên sinh, tiểu thư. Hơn nữa, cảnh báo cháy vừa mới có thì liền đã có nhân viên phục vụ chạy đến phòng ở tầng cao nhất gõ cửa. Lỗ hổng này quá lớn.
Dương Thần khẽ cười nói:
– Điều chủ yếu nhất chính là đó là một sát thủ cấp thấp, sát khí lộ ra rõ ràng.
Lâm Nhược Khê trong mắt biểu lộ một tia khác thường.
– Sao mà anh lại nhạy cảm với sát thủ thế nhỉ?
Dương Thần ngượng ngùng mỉm cười:
– Em rất muốn biết sao?
– Vâng, em cảm thấy nếu như em trao tất cả cho anh thì có lẽ thực sự cần phải hiểu anh đã.
Lâm Nhược Khê nói rất thực tế, hơn nữa chuyện Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành bị giết trước đây kia khiến cho Lâm Nhược Khê luôn có chút kiêng dè không muốn nói về quá khứ của Dương Thần. Nhưng lúc này thì không thể không nhắc đến được nữa rồi.
Cô cảm thấy đây cũng là một sự cách trở cuối cùng khiến cô không thể kết hợp với Dương Thần.
Dương Thần híp mắt, nhìn chăm chú Lâm Nhược Khê trong chốc lát rồi nó:
– Để khi nào có thời gian, anh sẽ dẫn em đến một nơi, vừa du lịch, vừa có một số chuyện muốn nói với em.
– Anh nhớ đó, nói thì phải làm!
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói một câu rồi thu dọn hành lý bước ra khỏi phòng trước.
– Đợi chút.
Dương Thần đi lên nói một câu, có phần không vui lắm:
– Em tỏ vẻ gì chứ? Lúc này ngoan ngoãn ở bên anh đi. Em tưởng là người ta chỉ phái một hai sát thủ đến để đối phó với em thôi sao?
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần dùng sức túm lại về bên người. Cô cắn cắn môi, có chút không hài lòng với động tác thô lỗ của Dương Thần, nhưng thấy hắn là muốn bảo vệ mình thì không nói gì nữa.
Sau khi dặn dò giám đốc khu làng du lịch để xử lý các chi tiết quan trọng xong, bốn người quay ra chiếc xe Lexus.
Dương Thần lấy điện thoại di động ra, vừa khởi động vừa gọi điện thoại về nhà.
Chỉ có điều sau mấy hồi chuông mà đầu kia vẫn không có ai bắt máy.
– Anh đang gọi điện về nhà sao?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Dương Thần gật đầu:
– Làm sao lại không có ai nghe điện thoại nhỉ?
Hắn không cho rằng nhà mình đã bị tập kích. Nếu là như vậy thì tiểu đội Hải Uưng chuyên phụ trách trông coi nhà hắn chắc phải báo tin ngay cho hắn rồi.
– Chẳng lẽ anh quên rồi sao, mấy ngày trước đã từng nói rồi mà, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, vú Vương sẽ gọi công ty chuyển nhà để chuyển về nhà cũ ở đó sao.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần lúc này mới nhớ ra, vội hỏi:
– Số điện thoại nhà cũ là bao nhiêu?
– Em đã gọi rồi. Vú Vương nói không có chuyện gì và dặn chúng ta chú ý an toàn.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
– Ngay cả việc chuyển nhà cũng quên, xem ra anh thực sự chẳng muốn về nhà gì lắm.
Vừa mới nói xong, điện thoại di động của Lâm Nhược Khê vang lên, Lâm Nhược Khê vừa thấy, người gọi điện đến là Ngô Nguyệt.
– Tổng giám đốc Lâm, xảy ra chuyện rồi.
Đầu dây bên kia Ngô Nguyệt có chút nôn nóng. Bình thường, với kiểu người nói năng thận trọng, không nói cười tùy tiện như cô, dường như kiềm chế không nổi.
Lâm Nhược Khê không chút hoang mang hỏi han:
– Nói từ từ thôi.
– Mấy nhà máy gia công của Ngọc Lôi chúng ta ở ngoại ô thành phố Trung Hải đều xảy ra hỏa hoạn, mấy người công nhân làm thêm đều đã bị chết cháy. Hiện tại bên cảnh sát đang yêu cầu đại diện pháp nhân của công ty ra mặt và hỗ trợ điều tra. Họ nói là vấn đề an toàn của nhà máy cũng có vấn đề. Em nghĩ việc này căn bản là có người cố ý gây ra. Nhà máy của chúng ta đều là dã kiểm tra an toàn một cách cẩn trọng rồi. Làm sao tự nhiên lại cháy được? Hơn nữa những công nhân này lại chết ở trong nhà máy, chứ chẳng chạy đi gì cả. Điều này làm sao có thể…
Lâm Nhược Khê trong mắt là một tia lạnh:
– Là xưởng gia công sản phẩm sao?
– Đúng vậy, Chủ tịch, em cảm giác là có người cố ý muốn kéo dài thời gian sản phẩm của chúng ta vào thị trường, làm quấy rầy dây chuyền sản xuất của chúng ta. Hơn nữa…dường như là thù hận rất sâu. Ngay cả mạng người cũng động đến thế này thì hiển nhiên là muốn một trận sống còn với chúng ta rồi. Nhưng…nhưng thật không biết làm sao người ta lại muốn đối đầu với chúng ta như thế.
Ngô Nguyệt trong lòng run sợ nói.
Lâm Nhược Khê sắc mặt không thể nào mà ưa nhìn nổi. Thực sự trong tình hình trước mặt ta ở chỗ sáng địch ở chỗ tối thế này thì người thù hận cô quá nhiều, những người có năng lực không hề ít. Cuộc cạnh tranh khốc liệt như thế này,cô đang ở thế bị động thực sự rất khó đưa ra được sự phản kháng hữu hiệu.
Đang lúc Lâm Nhược Khê định dặn dò Ngô Nguyệt một số phương pháp ứng phó thì An Tâm ở phía sau xe hô lên một tiếng kinh hoàng.
– Cẩn thận!
Lâm Nhược Khê quay đầu mạnh về phía sau thì chỉ nhìn thấy phía trước bên đường đột nhiên có một chiếc xe tải lớn đột nhiên lao mạnh đến.
Đây là đường một chiều, chiếc xe tải này hiển nhiên là có ý đối địch mạnh mẽ.
Tuy con xe LX570 là SUV loại lớn nhưng mặt trước xe mà bị va vào xe tải vận chuyển hàng đến mấy chục tấn thì xe bị đè bẹp dí là chuyện đương nhiên.
Đôi mắt to xinh đẹp của Lâm Nhược Khê cuối cùng luống cuống mất hồn, còn Dương Thần lái xe ngồi bên cạnh cô lại cuối cùng không còn là sự thả lỏng thoải mái nữa, hắn híp híp mắt, dường như lộ ra sát khí rất sâu đậm.
– Dương Thần mau quay đầu.
Không đợi Lâm Nhược Khê phục hồi tinh thần hô to lên một tiếng thì đã nhìn thấy Dương Thần ở bên cạnh tháo dây an toàn ra.
– Anh…anh muốn làm gì thế?
Trong tình hình ngàn cân treo sơi tóc, Dương Thần chỉ là quay đầu lại, cười trấn an với Lâm Nhược Khê, thậm chí còn lộ ra nét tinh nghịch, rồi sau đó mở cửa xe ra.