Sắc mặt Hạ Phồn Hoa trong nháy mắt tái xanh.
Cố Lan San nhìn thấy, lại cố làm như không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, ai cho anh vừa rồi thổi phồng Tô Kiều Kiều như vậy? Trên quần áo Thịnh Thế dính nước hoa của cô, cô để cho anh “chơi” với bươm bướm, chơi anh ta như vậy vẫn là nhẹ rồi đấy!
Cố Lan San thấy Hạ Phồn Hoa chậm chạp không nhúc nhích, vẫn như cũ cười mập mờ nói: “Hoa tử, anh nhanh lên một chút! Tất cả mọi người đang chờ!”
“Cô. . . . . .” Hạ Phồn Hoa mới vừa mở miệng một cái, nói một chữ, liền có một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang: “Có chơi có chịu, cậu nhất định muốn cho tất cả mọi người đều biết đường đường quan Ngoại Giao thua cuộc sau, tức giận mà ăn vạ, cậu có thể thử. . . . . .”
“Được được được!” Hạ Phồn Hoa đứng lên: “Nhị Thập, cậu câm miệng cho tôi, tôi đi, được chưa!”
Nói xong, Hạ Phồn Hoa dưới con mắt của mọi người, mặt đen lại, ra cửa mua cà phê.
. . . . . . . . . . .
Lúc Hạ Phồn Hoa bao lớn bao nhỏ giơ lên 18 ly cà phê đi lên, sắc mặt vô cùng đen, thư ký muốn cười nhưng lại không dám cười từ trong tay anh nhận lấy, gởi một ly, tự nhiên đưa cho Thịnh Thế đầu tiên.
Thịnh Thế cầm hai cái, tự mở ra một ly, sảng khoái uống một hớp, đặc biệt nói: “Quan Ngoại Giao mua cà phê, quả nhiên khi uống cảm giác cũng không giống như thường.”
Hạ Phồn Hoa cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thịnh Thế, lúc này mới nhìn thấy chỗ ngồi Cố Lan San trống không, thuận miệng hỏi: “Tiểu ma nữ kia đây?”
Danh hiệu Tiểu Ma Nữ này là khi học cao trung, Cố Lan San hoành hành ngang ngược, Hạ Phồn Hoa lấy tước hiệu này cho cô, Cố Lan San cùng Thịnh Thế sau khi cưới, tính tình thay đổi hẳn, danh hiệu này cũng không có nhắc đến, nhưng hôm nay, cứ như vậy lại xuất hiện.