Nói đập gãy chân là đập ngay mà không chút do dự.
Đó là cậu ấm của nhà họ Tra đấy!
Nhà họ Tra của huyện Hải Thành!
Tiểu Dương nghĩ có lẽ Lý Dục Thần đã gây họa lớn rồi, nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại thấy hả lòng hả dạ cực kỳ.
Nghĩ đến việc anh làm vậy là để cứu sư phụ và chị Mai, sự cảm động ngập tràn trong lòng Tiểu Dương.
Anh Lý này cũng đáng để kết giao ấy chứ!
Đó là suy nghĩ trong lòng Tiểu Dương.
Tra Minh Huy vẫn còn đang nằm lăn lộn dưới đất mà hét khản cổ như heo bị cắt tiết vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói:
“Kể từ giờ phút này trở đi, anh nói bất kỳ một chữ thừa thãi nào, tôi sẽ khiến anh mất đi một bộ phận trên người, tay, chân, mắt, hoặc là hòn bi…”
Tra Minh Huy mấp máy môi, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Có phải anh là người sai khiến Lại Sa Sa đến quán cơm Thân Dân không?”
“Phải, à không, không phải”, Tra Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy: “Là Sáu Sẹo! Chính Sáu Sẹo là người đã nghĩ ra kế sách này! Gã ta bảo cậu và bà chủ quán cơm nhỏ kia… dan díu với nhau, thế nên chỉ cần bắt bọn chúng là sẽ tìm được cậu”.
“Các anh tìm tôi để làm gì?”
“Vì Lại Sa Sa muốn báo thù cho em trai cô ta?”
“Em trai cô ta?”
“Lại Sĩ Công, cậu đã gặp rồi, hai người đã tranh chấp nhau ở chỗ của chú Minh hôm đó đấy. Ông ta là em trai của Lại Sa Sa, đến từ Nam Dương. Ngay sau ngày hôm đó, không ai tìm thấy ông ta đâu cả, Lại Sa Sa kiểm tra camera theo dõi dưới hầm đậu xe thì nói việc em trai cô ta mất tích có liên quan đến cậu”.