Hắn chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy một bóng người thon dài đang đứng ở trên trường nhai, gió nhẹ phiêu động, váy bay lên vô cùng phiêu dật.
Mái tóc như mây trên trời, quần trắng như tuyết, người đẹp như hoa đào, lại lãnh diễm như băng sương, lộ ra sát khí mười phần. Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Không, là Nguyệt Ảnh Thiên Tôn!
Các nàng rốt cục cũng đánh tới cửa rồi!
Chu Hằng đã sớm chuẩn bị tâm lý ngày này, lúc trước đã cùng nàng xảy ra vài lần xung đột nhỏ, mỗi lần đều là vị Nữ Tôn này chịu thiệt, bị hắn vừa kéo vừa ôm lại vừa sờ, về sau ở trong Cổ Viêm Cốt Điện lại bị hắn nhìn thấy hết.
Chuyện này đối với bất kỳ một nữ nhân phẩm tính đoan lương thì đều là chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ?
Nàng đột phá Thiên Tôn, ổn định lại cảnh giới, cũng xử lý một vài sự vụ của tông môn tự nhiên muốn giết tới, tìm Chu Hằng báo thù.
– Hừ! Thấy Chu Hằng phát hiện mình, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vươn tay đánh ra. Bàn tay hóa thành một cự chưởng trắng như ngọc che phủ bầu trời, chụp xuống Chu Hằng. Đây mới thực sự là Hóa Thần Cảnh. Hoàn toàn không phải 3 huynh đệ Thủy gia loại gà mờ này có thể so sánh.
Chu Hằng hơi hơi khụy gối, hai tay đưa ra sau, sau đó mạnh mẽ bật lên.
Oanh! Mặt đất điên cuồng rung lên, chỗ hắn mới đứng xuất hiện một cái hố lớn, mà Chu Hằng giống như một đốm lửa bắn thẳng lên trời cao, tốc độ nhanh đến mức không cách nào hình dung nổi!
Đây là hắn dùng lực lượng thân thể nhảy lên!
Thình thịch!
Trên bầu trời, bàn tay ngọc lập tức bị đâm thủng một cái lỗ lớn, thân thể Chu Hằng gần như không bị ngăn cản bắn thẳng lên trời cao!
– Hả? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có chút ngạc nhiên, nàng tự nhiên hiểu rõ lực lượng mình như lòng bàn tay. Tuy rằng một chưởng này nàng cũng không dùng toàn lực, nhưng mà như vậy cũng xa xa không phải một gã Thần Anh Cảnh có thể phá giải!
Đối mặt với Hóa Thần Cảnh, Thần Anh Cảnh chỉ có quay đầu bỏ chạy, cứng rắn đối chọi tuyệt đối là chịu chết!
Đây là thiết luật từ xưa tới nay của Huyền Càn đại lục rồi, nhưng mà Chu Hằng không ngờ mạnh mẽ đánh vỡ thiết luật này, đúng là… Quái vật!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khí thế hung hăng tiến đến báo thù, tự nhiên không có khả năng như vậy mà lui binh. Tâm niệm vừa động, lập tức bay lên đuổi theo Chu Hằng.
Không trung không thể mượn lực, man lực thân thể gần như không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào linh lực để nổi trên không, Chu Hằng lúc đầu nhảy rất uy mãnh. Nhưng khi cổ khí thế này dùng hết, tốc độ của hắn liền chậm lại.
Trừ phi hắn vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nếu không tuyệt không thể nào so được với Hóa Thần Cảnh.
Tuy nhiên, hắn bên lên không trung cũng không phải khiếp chiến, mà là không nghĩ muốn khai chiến ở gần Triệu gia mà thôi. Để tránh dư ba chiến đấu phá hủy Triệu gia, mặc dù có trận pháp bảo hộ, nhưng mà có thể chống được lực lượng Hóa Thần Cảnh tấn công sao?
– Chu Hằng. Thúc thủ chịu trói, ta sẽ không giết ngươi, nhưng tội sống ngươi khó thoát khỏi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lần này cũng không che mặt nữa, nhưng trên mặt có một vầng khí bao quanh, trừ phi là cấp Hóa Thần Cảnh không thì không nhìn ra diện mục của nàng.
Chu Hằng mặc dù chỉ có man lực là Hóa Thần Cảnh, nhưng mà cho dù Hóa Thần Cảnh có sứt mẻ hơn nữa thì vẫn là Thiên Tôn a, tự nhiên thấy rõ, mặt nữ nhân này đang ửng đỏ, đúng là đang xấu hổ.
Ngẫm lại lúc trước sờ nắn, trong lòng Chu Hằng không khỏi rung động, Thánh nữ đời thứ nhất Đông Linh Tiên Trì này dung mạo không kém tuyệt đỉnh mỹ nữ Ứng Mộng Phạm chút nào, hơn nữa khí chất đến càng tao nhã, cao quý, lãnh diễm!
Nữ nhân cao cao tại thượng như vậy, rất dễ dàng làm cho nam nhân kích động muốn đè nàng xuống hung hăng chà đạp.
Biến một tiên tử cao quý thành dâm phụ, ngẫm lại cũng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chu Hằng cười ha ha, nói: – Ở trong tự điển của ta, chưa từng có từ không đánh mà hàng! Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến đi, có gì phải sợ!
– Không biết sống chết! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hừ lạnh một tiếng, lại mở ra bàn tay ngọc chụp tới Chu Hằng, lần này nàng toàn lực ứng phó, thề phải một kích hạ gục Chu Hằng, tra tấn tiểu tử này mới bõ.
Chu Hằng không sợ hãi chút nào, hữu quyền đánh ra, ánh sáng vàng chiếu rọi.
Thình thịch! Quyền chưởng và chạm nhau, giống như hai đốm lửa va vào nhau trên trời, lập tức bùng lên ánh sáng chói mắt, sóng khí bồng bềnh, cho dù đây đang là chín tầng mây tầng, nhưng mà vẫn lan tới mặt đất, dường như lốc lớn thổi qua, từng mảng rừng rậm sụp đổ, nước sông chảy ngược mười mấy trượng.
Năm đó Vạn Cổ Đại Đế cùng chủ nhân bốn đại tử địa chiến một trận, thậm chí đánh cho Huyền Càn Tinh thiếu chút nữa tan vỡ, Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tự nhiên còn xa xa chưa đạt tới độ cao những chí cường giả kia, nhưng mà Hóa Thần Cảnh chính là Hóa Thần Cảnh, lực phá hoại của nó có thể coi thường sao?
Hưu, Chu Hằng bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, man lực của hắn tuy rằng đạt tới Hóa Thần Cảnh bình thường, nhưng mà thiên kiêu như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đâu chỉ là Thiên Tôn bình thường đơn giản như vậy?
Lực lượng của nàng ít nhất gấp trăm lần Chu Hằng, thậm chí gấp mấy trăm lần!
Nhưng nàng cũng chỉ đánh bay được Chu Hằng mà thôi, muốn đả thương Chu Hằng, cho dù lực lượng của nàng tăng lên 1000 lần cũng đêu vô dung, Phàm giới đã không có lực lượng thuần túy có thể uy hiếp được Chu Hằng.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mày liễu nhíu lại, cường độ thân thể kinh khủng như vậy trước đây nàng chưa từng gặp qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua!
Cho dù thời kỳ thượng cổ võ đạo thịnh thế cũng có biến thái như vậy sao?
Tuyệt đối không có!
Nàng tuyệt không tin đây là năng lực phòng ngự bình thường của Chu Hằng, nhất định là phải toàn lực vận chuyển mới có thể miễn cưỡng đạt tới, tuyệt đối không thể duy trì quá lâu.
Nhất định như thế! Tiếp tục công kích, đánh cho tới lúc tên khốn nạn này không thể chống đỡ được nữa! – – – – – oOo- – – – –