Vẻ mặt của Mộ Long bất khả tư nghị, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trên mặt tràn ngập khuất nhục.
– Cường giả Bí Cảnh chẳng những không mở ra phong ấn trên người Mộ Thương, còn bị ép quỳ xuống? Này…
– Trời ạ, ánh mắt ta không mù đi, ai có thể nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì không?
– Một Chí Tôn lưu lại phong ấn làm cho cường giả Bí Cảnh quỳ xuống?
– Tuy Mộ Long chỉ là Bí Cảnh sơ kỳ, nhưng chung quy là cường giả Bí Cảnh, người mạnh như thế lại quỳ xuống?
Chung quanh còn có người chưa rời đi thấy một màn trước mắt, tất cả đều điên rồi.
Bí Cảnh làm cho Chí Tôn quỳ xuống gặp qua rất nhiều, Chí Tôn làm cho Bí Cảnh quỳ xuống, quả thực nghe cũng chưa nghe nói qua!
Thật giống như một con kiến cùng voi vật lộn, con kiến lại vật voi té ngã trên đất, làm cho người ta khó có thể tin.
– Ha ha, Mộ Long, tư thế quỳ của ngươi rất đẹp mắt, không tệ, không tệ, rất có thiên phú, về sau có thể quỳ nhiều vài lần nha… Ha ha!
Thời điểm người ở đây khiếp sợ, lại có mấy người đi đến, nhìn thấy Mộ Long quỳ trên mặt đất, nhất thời cất tiếng cười to.
Chỉ nhìn lời nói cùng tiếng cười cũng có thể thấy được, nhóm người này cùng Mộ Ải Sơn Trang thuộc về hai thế lực.
– Mộ Nham, ngươi muốn chết!
Nghe được cười nhạo, sắc mặt Mộ Long xanh mét.
– Muốn chết? Ha hả, hiện tại ngươi quỳ trên mặt đất, còn dám kiêu ngạo như thế, có tin ta trước quất ngươi hai mươi cái tát hay không?
Mộ Nham nở nụ cười, ánh mắt lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
– Ngươi dám…
Mộ Long không dám nói nữa, mình bị một Chí Tôn ép quỳ xuống đã xấu hổ chết người ta rồi, nếu lại bị tát, kia cũng không cần sống, trực tiếp tự sát đi!
– Điệp Dực Sơn Trang Mộ Nham, đặc biệt tới đón khách quý, mời hai vị xuống dưới gặp mặt!
Thấy Mộ Long chịu thua, Mộ Nham cũng không nói nữa, hai đại Sơn Trang Điệp Dực, Mộ Ải trong lúc đó tuy có mâu thuẫn, nhưng ở mặt ngoài còn không có trở ngại, nếu như mình thực tát đối phương, sự tình liền nháo lớn rồi!
Cho nên, Mộ Nham nói hai câu, liền trực tiếp ôm quyền hô.
Két..!
Cửa phòng mở ra, Nhiếp Vân cùng Mộ Hà đi xuống.
– Tại hạ Mộ Liên chi nhánh Mộ Hà cùng đệ đệ Mộ Vân, gặp qua tiền bối của Điệp Dực Sơn Trang!
Mộ Hà đi ở phía trước cười ôm quyền.
Mộ Hà đối với nơi này biết tương đối nhiều, lại là đệ tử ngoại môn chính quy, hiện tại thân phận của Nhiếp Vân là giả mạo đệ đệ của nàng.
– Nguyên lai là Mộ Liên chi nhánh, ha hả, nếu tính lên ta là thúc thúc của ngươi, cứ gọi ta Mộ Nham thúc thúc là được!
Mộ Nham cũng là người hiểu được lấy hay bỏ, xác định hai người thuộc về hậu nhân của Điệp Dực Sơn Trang, lúc này liền thuận cán bò lên.
– Vâng, Mộ Nham thúc thúc!
Mộ Hà nở nụ cười một tiếng.
– Vừa rồi chúng ta vừa tiến đến, vị Mộ Thương này liền vung tay, bị buộc bất đắc dĩ chúng ta mới phản kích, thúc thúc sẽ không trách chúng ta chứ!
– Sẽ không, ha hả, chúng ta đừng ở chỗ này nói, vẫn là trước quay về Sơn Trang đi!
Mộ Nham liếc nhìn Mộ Thương, Mộ Long một cái, sảng khoái nói không nên lời.
Bất quá hắn cũng biết, nơi này không nên ở lâu, vẫn là trước quay về Sơn Trang nói sau.
Dù sao lần này Mộ Ải Sơn Trang mất mặt, một khi cao thủ xuất động, mình còn muốn chạy cũng đi không xong!
– Được!
Mộ Hà liếc nhìn Nhiếp Vân, thấy hắn gật đầu, lúc này cũng đáp ứng, mấy người từ thang lầu đi xuống.
– Hắc hắc, để cho Mộ Ải Sơn Trang chúng ta đã mất mặt lớn như vậy, lại muốn bỏ đi hay sao? Nào có dễ dàng như vậy!
Mấy người mới đi tới cửa, chợt nghe một tiếng cười âm hiểm từ đàng xa vang lên, lập tức một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người, hai mắt giống như ưng, bắn ra quang mang lạnh lùng, trong cơ thể pháp lực xoay tròn, phong kín toàn bộ đường đi của mọi người.