“Thằng nhóc này mà là Hữu Lực á?”
Vô Ảnh hừ lạnh, rút ngay thanh lưỡi hái ra. Ngay khi nhìn thấy thanh huyết kiếm, Y Nguyên mới tin người trước mặt mình là Hữu Lực, thanh huyết kiếm không thể nằm trong tay một kẻ nào khác ngoài Hữu Lực được. Gã thở dài, cuối cùng ngày mà gã cùng Hữu Lực đối mặt với nhau đã đến.
Y Nguyên liếc nhìn Thủy Hà, thấy nàng cũng đang nhìn về phía này. Gã mỉm cười trấn an nàng rằng mình sẽ không sao khiến nàng đỏ mặt, ngoảnh mặt sang hướng khác. Nàng chẳng thèm quan tâm gã đâu. Nàng đến bên cạnh Huyết Yêu, dùng thần lực giúp hắn đóng mạnh cánh cổng lại.
Vô Ảnh làm sao không nhìn ra Y Nguyên đang liếc mắt đưa tình với Thủy Hà. Vậy mà nàng không oán hận gã sao? Gã đã gây ra bao tội lỗi khiến cuộc sống của nàng trở thành một mớ hỗn độn kia mà. Làm sao mà nàng lại bỏ qua cho gã dễ dàng như thế?
Khi Vô Ảnh định hướng mũi kiếm vào trái tim của Y Nguyên thì Hoàng Anh từ đâu bay đến đứng giữa hai người đàn ông, khiến mũi kiếm của Vô Ảnh kịp dừng lại. Ả quay sang cười với Y Nguyên, chấp hai tay trước mặt và cúi đầu nói:
“Thuộc hạ đã mong chờ ngày này rất lâu.”
Y Nguyên đỡ lấy Hoàng Anh, nhận ra ả còn đang bị thương. Gã lập tức truyền một phần quỷ khí giúp ả xoa dịu vết thương. Ả nhìn gã với ánh mắt đầy cảm kích và nói thêm:
“Đa tạ chủ nhân. Thuộc hạ sẽ không cho bất cứ ai được phép… đụng đến ngài.”
Y Nguyên cười lớn, gã cầm lấy vai của Hoàng Anh và đẩy ả sang một bên. Gã biết Hoàng Anh sẽ không nỡ động thủ với Hữu Lực. Ngay từ đầu khi ánh mắt ả nhìn thấy anh, giống như ánh mắt mà lần đầu gã chạm phải nụ cười của Thủy Hà vậy. Chỉ là gã không vạch trần nội tâm của ả ra thôi.
Y Nguyên nói:
“Đây là ân oán giữa ta và Hữu Lực. Cứ để bọn ta giải quyết đi.” Y Nguyên thì thầm vào tai Hoàng Anh, giọng điệu chọc ghẹo rành rành: “Ngươi có nỡ đả thương Hữu Lực hay không hả?”
Hoàng Anh kinh hoàng nhìn Y Nguyên. Làm sao mà ngài ấy biết ả đem lòng mến mộ Hữu Lực kia chứ. Ả nhớ bản thân giấu rất kỹ rồi. Không, ả tự mình trả lời. Nếu ả giấu kỹ một chút, Nguyên Sâm đâu thể nào nhận ra ả đã có tình cảm với Hữu Lực từ lâu.
Lần này thì Vô Ảnh hoàn toàn đồng tình với Y Nguyên. Anh nói:
“Thằng ấy nói đúng đấy. Em không cần xen vào chuyện này. Anh không muốn em bị thương thêm.”
Hoàng Anh lặng lẽ đi về phía Nguyệt Trinh, không muốn xen vào chuyện hai người kia thêm nữa, cứ để mặc họ. Y Nguyên chờ Hoàng Anh đi mới phá lên cười lớn. Gã ghẹo Vô Ảnh:
“Từ khi nào mà thần tiên Hữu Lực lại quan tâm đến thuộc hạ của quỷ vương thế?”
Vô Ảnh hiểu lầm gã đang cười cợt mình liền bốp chát:
“Từ khi ngươi bị nhốt trong bốn bức tường và đang ríu rít với chuột đến quên cả tiếng người ấy.”
Y Nguyên ậm ừ:
“Rồi rồi…”
Y Nguyên quay sang nhìn Thủy Hà lần nữa, coi như nhìn nàng sẽ tiếp thêm sức mạnh cho hã. Gã nhìn thấy nàng đang chặt vặt giúp Huyết Yêu thì đau lòng. Phải mà gã có thần lực thì đã giúp họ một tay rồi. Gã nhớ ra Hữu Lực là thần tiên, thần lực của anh có thể giúp Thủy Hà. Gã bắt đầu giở giọng thân thiết:
“Ngươi không nghĩ nên bỏ qua hận thù một lúc hay sao? Làm ơn đến giúp nàng ấy và Huyết Yêu đi. Ta không có thần lực, không đóng cảnh cửa được đâu.”
Vô Ảnh hừ lạnh, rõ ràng anh cũng nhận ra Y Nguyên có lý. Anh ngạc nhiên là gã cũng biết van xin người khác, đồ xảo trá. Anh chỉ tay vào mặt gã, ý bảo gã hãy đợi đó, anh sẽ tính sổ với gã sau. Sau đó, anh bay về phía cảnh cổng, dùng thần lực tiếp ứng Huyết Yêu và Thủy Hà.
Cánh cổng đã đóng lại và Cố Nhi chỉ chờ có thế. Ả lập tức khóa cổng bằng sâu chuỗi và ném mạnh xuống cho Huyết Yêu. Hắn chụp được, còn phá nát sâu chuỗi thành tro tàn. Từ giờ, sẽ chẳng còn thứ gì có thể mở cánh cổng thêm một lần nào nữa.
Đột nhiên một tiếng hét kinh hoàng phát ra từ đôi môi xinh xắn của Trúc Chi. Có một làn khói đen đang chui vào miệng của cô. Không ai biết đó là thứ gì, chỉ nghe thấy tiếng cười độc ác của Nguyên Sâm. Một tiếng nổ vang giữa trời, suýt chút nữa đã phá tan bức tường bằng nước mà Linh Đàm và Thủy vương đã tạo ra trước đó, may mà Huyết Yêu đã kịp thời dùng thần khí của mình áp chế nó.
Trúc Chi rơi xuống đất, nằm im bất động. Tất cả đều lo lắng cho co, cả Nguyên Sâm cũng lộ ra ánh mắt mong chờ nhìn cô. Nhưng vòng tròn ma thuật màu đen vẫn đang phủ kín xung quanh cô, bất cứ thứ gì cũng không thể đi vào bên trong. Vì thế họ chỉ còn cách chờ đợi.
Trong khi đó, làn khói xám bay ra từ cõi vô định vỡ ra và những quái vật cũng như ác ma xông ra. Chúng cùng nhau hú hét inh ỏi, như thể việc thoát ra ngoài là điều chúng chờ đợi từ lâu và chỉ mong lập tức rút cạn máu của con người trên trần gian.
Chúng đồng loạt bay ra phía bức tường, nhưng bị nó đánh văng ngược lại vào bên trong. Nhất Uy, Tiểu Bạch bay đến chặn đầu chúng lại. Hai người đồng loạt tấn công những tên yêu ma quỷ quái trước. Cứ như vậy trận chiến phía trước cánh cổng vô định lại một lần nữa nổ ra.
Bảo Bảo và Cố Nhi lúc nảy vẫn chưa phân thắng bại, liền tiến về phía nhau, trao nhau một nụ cười khinh bỉ rồi bay vào đối phương, muốn đoạt mạng nhau. Nguyên Sâm cũng chẳng mở lời can ngăn làm gì, cứ mặc cho Bảo Bảo và Cố Nhi vừa bay trên không vừa đánh nhau.
Nguyệt Trinh và Thu Thuyền lại tiếp tục cuộc chiến của họ. Diệu Khang chỉ kịp nói: “Cẩn thận.” với Nguyệt Trinh rồi lại lao vào Nguyên Lực như một cơn lốc. Trận đánh của họ vẫn chưa xong đâu, chỉ tại cánh cửa hé mở khiến cả hai mất tập trung. Mà đã mất tập trung thì họ khó mà đánh đấm gì được.
Vô Ảnh, Thủy Hà sau khi giúp Huyết Yêu đóng cánh cổng thì chuyển sang giúp Nhất Uy, Tiểu Bạch đánh nhau với đám yêu ma quỷ quái đã thoát khỏi cõi vô định.
Y Nguyên cũng không chịu lép vé, gã tiến tới gần Thủy Hà, giúp nàng đánh với hai tên to cao lực lưỡng, mà hai tên này đã từng bị Y Nguyên giết chết bên trong cõi vô định. Y Nguyên nói với chúng:
“Bên ngoài này các ngươi sẽ không có cơ hội chết đi rồi sống lại như trong kia đâu.”
Đột nhiên Trúc Chi tỉnh lại và đang nhìn mọi người bằng ánh mắt vô hồn. Cô nhìn xuống hai bàn tay của mình, mơ hồ xoa lên khuôn mặt của mình. Rõ ràng đang nghi ngờ liệu đây có phải là mình hay không.
Trúc Chi lạnh nhạt quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt. Cô không nhận ra người nào quen thuộc cả, duy chỉ khi ngừng lại trên mặt Huyết Yêu, trái tim của cô tự dưng đập loạn. Nhưng cảm giác chỉ kéo dài khoảng vài giây.
Huyết Yêu cẩn thận đánh giá Trúc Chi. Ánh mắt lờ đờ và lạnh nhạt kia của cô khiến hắn có chút sợ. Hắn sợ sẽ đánh mất cô trong tay Nguyên Sâm. Hắn sợ người trước mặt không phải là người trong lòng.
Nguyên Sâm hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước đến trước mặt Trúc Chi và khi lão đứng đối mặt với cô, đưa một tay ra trước mặt cô, khuôn mặt già nua bỗng dưng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt chữ điền rất tuấn tú của một chàng trai đang độ tuổi hai mươi.
Nguyên Sâm nói:
“Hắc Nương, có phải là muội đấy không?”